Page 156 - Nhân Vật Lịch Sử Tiêu Biểu
P. 156
Cuối năm 1427, nhà Minh chuẩn bị đưa viện binh gồm 15 vạn
quân chia làm hai đạo do Thái tử Thái phó An Viễn hầu Liễu
Thăng và Kiều Quốc công Mộc Thạnh chỉ huy sang giải vây thành
Đông Quan và một số thành khác. Đứng trước tình hình, nhiều
tướng lĩnh đề nghị hạ gấp thành Đông Quan trước để diệt hết nội
ứng ở bên trong, rồi sau đó dốc toàn bộ lực lượng nghĩa quân đánh
viện binh của giặc. Vói tư cách là Tổng chỉ huy tối cao, Lê Lợi phân
tích: “Đánh thành là hạ sách. Ta đánh thành bền vững hàng năm
hàng tháng không hạ được, khi ấy quân ta sức mỏi chí nhụt, nếu
viện binh giặc lại đến thì trước mặt, sau lưng đểu bị tấn công, đó là
con dường nguy hiếm. Chi bằng nuôi sức quân, mài giũa tinh thần
sắc bén, đê đợi viện binh của giặc. Viện binh giặc bị phá thì thành
giặc nhất định phải hàng. Như thê là nhất cử lưỡng tiện, là mưu
chước vạn toàn”1. Theo chú trương đó, Lê Lợi ra lệnh tiếp tục vây
hãm các thành quân Minh đang cô thủ, đồng thời tập trung một
lực lượng lán tiêu diệt viện binh khi chúng kéo vào nước ta.
Một vấn đề quan trọng khác là vối lực lượng hiện có của nghĩa
quân có khả nâng cùng một lúc vừa tiêu diệt cả hai đạo quân giặc,
vừa thực hiện vây hãm các thành và bảo vệ vững chắc hậu phương
nghĩa quân hay không. Căn cứ vào tình hình SO sánh lực lượng
địch - ta, Lê Lợi quyết định trước hết tập trung lực lượng tiêu diệt
đạo quân mạnh nhất của giặc gồm 10 vạn tên, 2 vạn ngựa do Liễu
Thăng chỉ huy trên hướng Lạng Sơn. Đánh tiêu diệt đạo quân này
gặp nhiều khó khăn, ác liệt, đòi hỏi nghĩa quân phải dũng cảm,
mưu trí và quyết tâm rất cao, song nếu tiêu diệt được đạo quân
Liễu Thăng, đạo quân của Mộc Thạnh sẽ mâ't tinh thần, tan rã, và
Vương Thông ở Đông Quan cùng quân địch trong các thành cũng
phải đầu hàng. Sau khi quyết định chọn hướng chủ yếu, Lê Lợi
phân tích điếm mạnh, yếu của đạo quân này và xác dinh ta phải
1. Viện Khoa học xã hội Việt Nam: Đại Việt sử ký toàn thư, Sđd, t.II,
tr. 275.
158