Page 137 - Việt NamVăn Minh Sử
P. 137
nìòn, khi một cúi tầu vào troiuỊ lòtìíỊ sôin> rồi thì thiiv môn dómị lại, nước
dan dần ứ lại và dâní> cao. Nhò' thể, mịười ta có thể di rhuvền mịưực dòiìíi
mcn vách núi, rồi lại di xuôi xu()ní> một cách dẻ dùuíị. Con kênh vừa dùm>
cho thuycn hc di lại, cilní.t vữa dìim> dẫn nước vào các ruộììịị”.
Đây là một thứ đơn vị CÔIIÍÌ binh của Tần Tluiỷ Hoàng đc có thể tiên
sâu vào àmg núi, xâm lăng tất cả những noi nào được coi là hiểm địa. Nền
bạo chính của họ Tần với sự chém giết người không gớm lay, cá sự đốt sách
giết nho sĩ, đã khét tiếng thời ấy. Do vậy. ở bén rặng núi Ngũ Lĩnh, An
Dưorng Vưctng phái lo thân trước đáp thành, đã là một việc dĩ nhiên.
NHLỉNd TẠI SAO TM.ÀNH KHỔNO (ỈIŨ ĐlỉỢC?
Ta biết ràng đến nãm 208 tr. CN, An Dương Vương ở ngôi được 50
năm thì thành bị mất vào tay Triệu Đà. Tại sao?
Triệu đã nhiéu phen thử thách với cái thành ấy không được nên đcã
dùng mưư. Truyện cũ nói ông cho con Icà Trọng Thuỷ qua ở rể rồi lừa vọ
dánh tráo cái lẫy nỏ thần, nén mới tivàn dược quân vào thành. Ta sợ không
phai mà có lẽ là Trọng Thuỷ dọ thám dược bán đồ của thành ấy, và tìm
biết những địa diểin không phòng bị có thể cho quân phá được dê lọt vào.
Chứ dầu lẫy nỏ liên châu có mất thiêng, quân dịch cũng văn không leo
thành vào lọt được.
TAI SAO HỌ TRIỆU f ) u ổ l HO THỤC ĐẾN ĐƯỜN(ỉ CỦN(ỉ .>
Đuổi xa C(3 the dến 300 cây số. Chỉ còn hai cha con chở nhau trôn
mình ngựa dê’ chạy. Câu chuyện rác lông ngỗng cũng không dáng tin, vì
gió biến sẽ thổi hay lung tung di, nếu cứ theo vê’l lông ngỏng mà tìm thì
sẽ lạc. Mà hẳn dã có nhiéu dạo binh chia dường dể đuổi. Trong nội dung
việc duổi cùng dường này. vừa có thè’ vì một mối thù riêng gì ghê gớm
lãm, lại vừa cỏ thế kà đòi lại Mị Châu, chứ sợ rằng đê họ Thục sống, rồi
lại lập hợp binh mã dánh tra thù, thì họ Thục già 7, 8 mươi tuổi rồi. làm
gì còn sức nữa?
TỔ CHỨC QUẢN ĐÔI VÀ CHIẾN I RANH 1)11 KÍCH
Khỏng rõ quán dội dã dược lố chức thành hàng ngũ ra sao mà khi
thua dã chỉ còn có hai cha con lùi thủi chạy.
Viột Sử Lược (q.I tò 2i0 chép truyện Triệu Đà có câu: “Clìiâu phủ Âu
Lạc, Mân Việt, g/o/ thuộc vê//” fvò' vớ nưó'c Ảu Lạc, Mân Việt d c u thuộc
íỊU Y cn cai trị) 'Lù' N y u x c n (q. ngọ, tr 48) dần truyện 1TÌỘU Đcà cũng cổ câu,-
“ d c m ticn cho Mân Việt, 'Lây Au và Lạc hắt thuộc q u v é n sai khiến
143