Page 223 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 223
cho cái lạnh không phải toả ra từ gió mà toả ra từ sự trống
váng, buồn hiu hắt của phô'phường, của hồn người xa quẽ.
Điều đó khiến cho câu thờ tuy không có từ nào trực tiếp
miêu tả tâm trạng nhưng vẫn làm cho người đọc nhận thây
nỗi buồn ẩn giấu sau bức tranh mùa thu. Tâm trọng người ra
đi vì non sông đất nước lưu luyến khi chia tay Hà Nội, thấm
thìa cảm giác lạnh trong lòng Hà Nội và trong chính lòng
mình. Tình cảm bịn rịn đó khiến ỏ giờ phút chia tay, Hà Nội
bỗng trỏ thành một sinh thể đang sông với hơi thu hiu hắt
trong ngọn gió đầu mùa, những cơn gió gợi nhớ nhưng gợi
niem xa vang.
3. H ình ảnh người ra đi kiên quyết m à ỉưu luyến
Bức tranh thiên nhiên vói những dáng nét riêng, đặc trưng
riêng của hồn ihu Hà Nội đã làm nền cho sự xuất hiện trực tiếp
của h ì n h ả n h c o n n g ư ờ i l ú c c h i a Ị y . H ĩ n h ả n h ngưỏi r ô d i trong
"hơi may'' "xao xác" được khác hoạ qua hai câu thợ cuối mang
t â m t r ạ n g h ế t s ứ c g i ằ n g x é n h ư n g l ạ i v ô c ù n g t h ô n g n h ấ t . Đ ó l à
t â m t r ạ n g k i ê n q u y ế t m à l ư u l u y ế n .
"Người ra đì đầu không ngoảnh lại
Sau Lưng thềm nắng lá rơi đầy"
N e r ư ờ i t a đ i ơ đ â v h á n l à c o n n g ư ờ i l ê n đ ư ờ n g V I n g h ĩ a l ớ n
t h e o t i ế n g g ọ i I h i ê n g l i ê n g c ủ a l ý t ư ở n g . T r o n g a n h t r à n d ầ y : ' ự
quỵêt làm. dứt khoát "đầu không ngoầnh lại". Không ngoảnh
đẩu lại phai ehãn^ vi người di sợ đôi diện voi sự níu kéo của
một Hà Nội ”xao xác" buổn sau lưng? Hành động âv là ca một
n ồ l ự c l ỏ n . n ồ l ự c k ì m n é n c o n t i m đ ổ h ư ớ n g t h e o s ứ c n ặ n g t h ả m
k í n . m ạ n h m ò c ư a l ò n g C Ị u y ê t t ầ m . T r o n g h ì n h ả n h c ú a n g ù ò i
t r a i H à N ộ i . t a g ặ p l ạ i v e q u e n i h u ộ c c ủ a n h ừ n g t â m h ồ n t i ế u L ũ
s ả n h à o h o a m ộ t t h ờ i .
•d
2 2 4