Page 193 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 193
còn nữa; tất cả chỉ còn lại những tiếng chuông chùa vẳng lên •
như một nỗi tiếc thương ngơ ngẩn. Tiếng chuông chùa ở đây
không còn gợi lên cảnh êm dịu thanh bình mà vọng lên "như
khua sầu tủi, như rung oán hờn".
- Những câu thơ tiếp theo diễn tả cảnh đông vui nhộn.nhịp
của sinh hoạt làm ăn vào những ngày phiên chợ Hồ, chợ sủi,
người ngưòi đua chen cùng những cảnh "Bãi Trầm Chỉ người
dâng tơ nghẽn lôĩ'\ "Những nàng dệt sợi, Đi bán lụa mầu -Những
người thợ nhuộm, Đồng Tỉnh, Huê cầu" đã thành ca dao:
"Ai về Đồng Tỉnh Huê cầu.
Để thương y để nhở; để sầu lại đấy. "
Như vậy, Kinh Bắc là quê hương của những con người đáng
yêu đáng quý. Nhưng đáng yêu nhất, để thương để nhớ cho
Hoàng Cầm nhất vẫn là những cô gái chăn tằm hái dâu, những
cô hàng xén có vẻ đẹp dịu dàng kín đáo, đôn hậu mà rất tình tứ.
Hoàng Cầm đã dành nét bút đẹp đẽ tài hoa nhất cho những cô
gái này:
"Ai về bên kia sông Đuông
Có nhớ từng khuôn mặt búp sen
Những cô hàng xén răng đen
Cười như mùa thư toả nắng"
"Khuôn mặt búp sen" là khuôn mặt mang vẻ đẹp truyền
thống dân tộc của những cô gái quê. Nó gợi cho ta những đường
nét thanh tú xinh xán với màu sắc phớt hồng và hương thơm
thanh quý. Còn nụ cười "như mùa thu toả nắng” thì tươi và
»
194