Page 194 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 194

sống như toả niềm vui ra xung quanh nhưng lại có vẻ đẹp dịu





                                             dàng kín đáo như cái nắng dịu mùa thu.






                                                           IVĩ Nhưng tất cả "bây giờ đi về đâu?"





                                                                                                                                                                                                                                    I
                                                           Giữa  khung cảnh  tan  tác  của  loạn  lạc,  của  giặc  giã  chiến





                                             tranh, nạn  nhân tội nghiệp đáng thương nhất là các bầ mẹ già,




                                             đặc biệt là những ngưòi mẹ nghèo. "Bà mẹ già kia tuổi đã nhiều-





                                             Đã từng đau khổ biết bao  nhiêu" dưới gánh  nặng của cuộc đời




                                             một nắng hai sương, nay lại cộng thêm loạn lạc của chiến tranh




                                             mà vẫn phải "Đòn gánh tre chín rạn hai  vai" để kiếm sống thì





                                             càng đau khổ đáng thương gấp bội phần:







                                                           "Bên kìa sông Đuống







                                                           Mẹjgià nua còm cõi gánh hàng rong







                                                           ... Bước cao thấp bên bờ tre hun hút







                                                           Có con cò trắng bay vùn vụt







                                                           Lướt ngang dòng sồng Đuốìig về đâu







                                                           Mẹ ta lòng đói dạ sầu







                                                           Đường trơn mưa lạnh mái đầu bạc phơ"







                                                           Hình  ảnh bà mẹ  già ”còm  cõi mái  đầu bạc phư'  với "gánh




                                             hàng  rong  bước  cao  bước  thấp  bên  bờ tre  hun  hút"  cùng  với





                                              "cánh cò trắng bay vùn vụt lướt ngang dòng sông Đuôhg về đâu"




                                              gợi lên trong lòng ta biết bao cảm xúc xót thương. Đâu còn hình




                                              ảnh "Cánh cò bay lả bay ỉa -  Cánh cò bay lả rập rờn" hôm nào





                                              nữa mà giờ chỉ còn là cánh cò hot hoảng, bay vùn vụt bơ vơ như




                                              chạy loạn "Bỏ nhà...”. Hình ảnh ấy hoà cùng hình ảnh yếu ớt bd





















                                                                                                                                                                                                                                                       195
   189   190   191   192   193   194   195   196   197   198   199