Page 180 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 180
1. Đó là người anh du kích không hề nghĩ đến cái chết đang
đến gần mà tất cả vì đồng đội:
"Co/I nhớ anh con... cho em"
"Chiếc áo nâu suốt một đời vá rách" mà ’’anh du kích' "mệíc
*
9
đêm công đồn" ấy, xét về giá trị vật chất thì chẳng đáng giá là
bao, nhưng "Đêm cuối cùng, anh cỏi ỉại cho con" thì về mặt tinh
thần, chiếc áo đó bỗng trở nên vô giá. Đây không còn thuần tuý
là trao lại chiếc áo cho nhau mà đó chính là trao lại sự sông cho
nhau. Thật cảm động biết bao! Trong cuộc cách mạng và cuộc
kháng chiến đầy hy sinh gian khổ đã xuất hiện biết bao con
người có tấm lòng vàng như thế.
2. Đó còn là những người em liên lạc tận tụy làm nhiệm vụ
đưa thư và dần đưòng cho cán bộ: "Coạ nhớ em con... chưa mất
một phong thư". Em liên lạc tuổi còn nhỏ mà đã mang phẩm
chất anh hùng và có tấm lòng chu đáo đối với cán bộ. "Rừng
thưa” dễ đi, nên em "băng" thoăn thoắt, còn "rừng rậm", oán bộ
đi lại khó khăn thì em chờ đợi để dẫn dắt. Động từ "băng" cùng
các cặp từ đôi lập "thưa" "rậm"; "sáng" "chiều"; "bản Na" "bản
Bắc, cũng đã làm nổi bật được sự nhanh nhẹn, khéo léo, thoát
ở nơi này thoắt ở nơi kia của chú bé liên lạc. Qua lời thơ của
Chế Lan Viên, chú hiện lên đẹp như một tiên đồng, như chú
Luỹ trong tiểu thuyết Nguyễn Đình Thi, chú Lượm trong thd
TỐ Hữu:
"Chú bé loảt choắt
Cái xắc xinh xinh ...
Như con chim chích
Nhảy trên đường vàng"
1 8 1