Page 45 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 45
trọ. Chủ nhà mách: thằng Thụ cứ đi bàn chuyện trộm cƣớp cả đêm. Chị Dụ sợ quá, dặn chủ nhà
phải đóng cửa sớm. Tháng sau, chị Dụ quảy gạo ra, ông Chắn, chủ nhà, kể: thằng Thụ bây giờ
ngoan rồi, không đi chơi đêm nữa.
Thụ nói:
- Thật thì tao vẫn đi đấy thôi. Tao chỉ mất công mua cái thừng đay tốt mà bịt đƣợc mắt ông
Chắn. Muốn đi, tao ra hiên thả chiếc thừng leo xuống, đến khuya về, leo lên rồi rút thừng. Ông
Chắn vẫn ngủ yên, không phải đợi cửa mình nữa và yên trí thằng Thụ tháng này ngoan rồi.
Chi và Thụ cùng cƣời ầm. Nói những chuyện chơi nghịch mấy năm ấy, bao giờ cũng sôi nổi.
Chốc, Thụ lại đứng dậy ra trƣớc cửa đốt một bánh pháo. Những bánh pháo toàn hồng, giòn tan.
Trong chớp pháo điện quang sáng trắng lên, thấy có bóng Mảy. Lại đốt pháo nữa. Cứ đốt pháo,
cứ chuyện, không thì lại ngồi trầm ngâm, im phắc, buồn đến sâu thẳm. Lát sau lại đốt pháo, Thụ
đốt cả mƣời bánh pháo, nhƣ ngƣời ta lúc vui quá, lúc giận dữ quá hay làm thế. Thụ đốt cả mƣời
bánh pháo, Mảy ơi! Xác pháo rực rỡ ngập khắp nhà, phủ kín cả tảng đá trƣớc cửa.
Giao thừa đến lúc nào, không biết.
Thụ và Mảy cùng ở Phạc Lạn và bằng chạc tuổi nhau. Hai ngƣời yêu nhau mà không biết, từ
những khi còn để chỏm đi chăn trâu, đùa giỡn trên sƣờn đồi bản Đác. Nhƣng khi lớn lên thì cảm
thấy khó lòng mà lấy đƣợc nhau, không, không bao giờ hai ngƣời có thể lấy đƣợc nhau.
Họ Hoàng là họ Tày gốc ở đất bản Khú. Mảy là con ngƣời Nùng Cháo. Mấy nhà Nùng Cháo
ở đâu trôi giạt đến. Khổ nữa, cả tổng Thạch Loan đồn nhà Mảy có ma gà. Bố mẹ truyền cho con,
cả nhà cùng có ma gà. Không ai dám đến cửa. Đi đƣờng mà gặp cũng sợ, đừng nói ngƣời nào cả
gan dám lấy Mảy. Nhƣng Mảy đƣợc tuổi con gái, đẹp rờ rỡ, đẹp nhất hàng tổng. Cũng không ai
dám động.
Thụ đã yêu Mảy. Vì Thụ chỉ biết yêu Mảy. Thụ không giống nhƣ ngƣời ta. Nhƣng trong đời
sống làng xóm, bấy lâu Thụ cũng không vƣợt qua hơn đƣợc...
Bây giờ thì Thụ đƣơng vƣợt. Thụ ra đi để vƣợt qua. Con đƣờng vƣợt qua để chiến thắng của
cả một lớp tuổi trẻ đau khổ. Nghĩ nhƣ thế, Thụ thấy mình trở lại một hình ảnh nhớ mãi của
những ngày êm đềm và sáng lạ lùng. Ấy là con sông Kỳ Cùng ngoài cửa sổ lớp học, dòng sông
mà những ngày hè Thụ thƣờng lội qua sang Điềm He tìm Chi và bây giờ hai đứa đƣơng cùng chí
hƣớng ra đi.
Tình yêu và những kỷ niệm đẹp đẽ ấy có thật không? Có thật. Nhƣng chỉ để lại một nỗi
buồn. Cuộc sống có thay đổi thì mới thấy khác đƣợc. Phải làm thay đổi cuộc sống. Ƣớc vọng của