Page 40 - Tuổi Trẻ Hoàng Văn Thụ
P. 40

- Mày ở đâu?

                    Mã Hợp cuống, đâm ra nói thật:
                    - Cháu là con nhà Mã Thành Nhân.

                    - Mày ở Lũng Nghìu về à?
                    - Vâng.

                    Thế là bố Thụ quát ầm lên:
                    - Chết thôi! Chết thôi! Lung tung lắm rồi. Mày phải đi gọi nó về ngay cho tao, không có thì

               ông giết...

                    Bố Thụ hầm hầm cầm con dao nhọn hoắt đƣơng mài xô đến trƣớc mặt. Mã Hợp nhảy tót ra
               cửa, chạy thẳng về Khau Bây.

                    - Anh ơi, tôi không nhanh thì ông chém tôi rồi.

                    Thụ đƣơng đứng nhìn xuống, đợi. Và mọi nghĩ ngợi trong tâm trí đƣơng mờ mờ, khác nhau.
               Cánh đồng Bó Lào dƣới kia thấp thoáng nắng, trông rõ cả ngƣời đàn bà đi qua mặc áo chàm mới,

               đen biếc. Lúc này, mẹ mình sang nhà chị Khai rồi. Không phải. Năm nay mẹ vào ăn cúng áp Tết
               hay vào chia cá Tết, hay vào chơi nhà chị Dụ. Chị Dụ mới về nhà chồng tháng trƣớc, nhà ở Cò

               Nong. Xóm Cò Nong đằng tay trái, sau Đon Đình phía kia có vài bƣớc chân. Xóm ở giữa cánh
               đồng,  không  tiện  xuống,  mình  không  về  thăm  chị  đƣợc.  Mà  hôm  nay  cũng  không  muốn  về,

               không về...

                    Mã Hợp vừa thở vừa kể. Thằng này vụng quá. Lỡ mất việc.
                    Đứng đây cũng trông thấy rõ chỗ mảnh trăng trắng tƣờng trƣờng học ở Đon Đình. Trên sƣờn

               đồi gần Phai Hin kia không có tiếng trẻ con thả trâu đùa ríu rít. Tết đã đến mà. Mình hay nô với
               trẻ trâu ở đấy. Mình với cô Mảy cũng chăn trâu và chơi đùa ở đấy. Những kỷ niệm tuổi thơ, chỉ

               mới vài năm trƣớc, mà sao nhƣ đã xa thế. Mình với thằng Viết cũng chăn trâu ở đấy... Vừa
               thoáng nghĩ đến Viết, Thụ cảm thấy không vui. Câu chuyện đi hay không đi xảy ra trƣớc đêm ra

               đi ngày nọ không còn giữ cho tình bạn thân thiết của hai ngƣời đƣợc nguyên vẹn. Trƣớc những

               rụt rè của Viết, Thụ vừa thƣơng, vừa giận... Thụ chợt nghĩ: hay là vào nhà Viết, bảo Mã Hợp vào
               nhà Viết? Nhƣng lại tự đáp: không nên, nhà Viết nghèo thế, chẳng có đâu cho mình. Còn rủ Viết

               đi thì vẫn chƣa đƣợc. Viết đã rụt rè, gặp nhiều cái khó thế này, có thế còn nản lòng hơn. Thôi, để

               mặc Viết đấy. Hay là vào nhà Mảy. Ừ, vào nhà Mảy. Không thể đợi, cũng không cách nào gặp
               đƣợc mẹ hay chị Dụ. Thằng Mã Hợp đã làm lung tung thế này. Cũng không nên ở đây lâu. Ừ, chỉ

               còn gặp đƣợc Mảy...
   35   36   37   38   39   40   41   42   43   44   45