Page 9 - Quan Hệ Bang Giao Và Những Sứ Thần Tiêu Biểu
P. 9
10 T ủ ĩácỉì V iớt T^atn - Jảt nư ớ f, con n^ườỉ ■■■
dòng họ mình, bởi ngay từ đầu họ đã nhận thấy sự cần thiết
phải khẳng định chính thống, hỢp pháp hoá sự tồn tại của
triều đại mình, để ổn định “nhân tâm” và cũng là để làm
chỗ dựa hậu thuẫn bảo vệ quyền lợi lâu dài của dòng họ.
Điều này đồng nghĩa với việc họ phải sớm được “thiên
triều” Trung Quốc phong hiệu.
Không những vậy, các vị vua dưới thời phong kiến nước
ta cũng nhận thức sâu sắc được cần có sự phong vương của
Thiên triều để khẳng định vai trò của mình với các nước
trong khu vực. Có như vậy mới thực hiện được ý muốn của
các triều đại phong kiến Việt Nam: tự coi mình như một
“Trung Quốc” nhỏ hơn ở phía Nam đối với các nước chư
hầu, ngang hàng với nước Trung Quốc ở phía Bắc. Điều này
được thể hiện đặc biệt rõ nét dưới thời nhà Nguyễn.
Trong khi đó, bản thân Trung Quốc cũng sẵn lòng chấp
nhận việc cầu phong của các vị vua nước ta vì một mặt nó là
phương tiện giao hảo, duy trì không để quan hệ giữa Trung
Quốc - Việt Nam bị cắt đứt, mặt khác để cốt giữ lấy cái quan
hệ giữa “thiên triều” Trung Hoa với “phiên thần” Việt Nam
như là một nhu cầu thiết thân về cả lợi ích chính trị lẫn
kinh tế của mình. Do đó, sau những đoàn sứ bộ của nước ta
sang cầu phong, các vua Trung Quốc đã cử sứ sang ban sắc
phong cho các vua Việt Nam.
Vì những lý do ấy, suốt từ thời Ngô (từ Ngô Xương
Ngập) đến thời Nguyễn, các vị vua phong kiến Việt Nam
ngay khi lên ngôi, việc dầu tiên là xin phong vương của các
hoàng đế Trung Hoa.
2. Nội dung của hoạt động cầu phong giữa Việt Nam
với Trung Quốc thời phong kiến
Sau đây là bảng thống kê việc các vua nước ta cử sứ giả