Page 185 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 185
n^u^ln Khấc Xưonậ
cướp con, tôi ăn hiển ở lành, ăn ngay nói thật mà sao
khổ thê' này hở trời!”.
Bà góa ở một mình một lểu và mặc dù Phật
Nguyệt vẫn mời bà vế ở với mình, bà vẫn cứ khư khư ra
vào túp lểu lụp xụp.
Phật Nguyệt suy nghĩ và bất bình khi nhìn các cảnh
trái ngược, những tên quan đô hộ và bọn tay sai thì vàng
bạc đấy kho thóc, lúa đầy bịch, no nê phè phỡn, đẩy tớ
nô ti hàng chục hàng trăm, còn nhân dân thi hấu hết
chui rúc trong những túp lếu lụp xụp, ăn đói mặc rách.
Nàng càng căm phẫn khi những cô gái trẻ xinh
tươi và làm lụng chăm chỉ bị bán vào các cửa nhà quan,
nhà giàu, phải kéo dài một cuộc đời đẩy đọa máu hòa
nước mắt; “Ruộng chiêm là chiêm bao”, cả vùng đất
đổi gò bên sông Thao này khổ vì nạn nước, nước sông,
nước đổng. Có làm mà chẳng có ăn. Nhưng mặc dân
mất mùa đói kém, giặc vẫn thu cho đủ thuế đủ lương,
vẫn bắt người đi phu đi tráng, dù cho nước ngập trắng
đổng, dân sờ không thấy, lẩn không ra một hạt gạo.
Bà góa nói với nàng: “Dân mình lành quá, chịu
khổ nó quen rồi. Với lại cũng là cái số cả!”
Tới năm vừa rồi, giặc vét thóc gạo, tơ lụa các làng,
các chợ, làng Yển gẩn như mất trắng tay. Nhân dân
khắp nơi đếu xôn xao phẫn uất.
Phật Nguyệt nói với bà góa: “Chúng ta có làm
mà không được ăn, giặc kia ngang ngược quá chừng!
l«5