Page 184 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 184

nữ tưóHậ 11)Ò1 Crưnq Vưcínậ


             Chẳng  may  Phật  Nguyệt  mười  lăm  tuổi  thì  cha
       mẹ lắn lượt qua đời, Phật Nguyệt mổ côi cả cha lẫn mẹ,
        nhưng với tuổi mười lăm nàng đã sớm biết suy nghĩ và
        tự do  lo  liệu  được  mọi việc gia  đình.  Vả  lại họ hàng,
       làng xóm đểu sẵn sàng giúp đỡ nàng mà chẳng ai là có
       bụng lấn át hay có ý coi thường nàng.

            Cơ nghiệp của cha mẹ để lại có  một nếp  nhà gỗ
       năm gian,  ba sào vườn và vài mẫu ruộng.  Vườn  trổng
       dâu để nuôi  tằm.  Tháng năm  kén  tằm vàng óng phơi
       trước  sần  trước  ngõ  mọi  nhà.  Cả  làng Yển  nuôi  tằm
       kéo tơ bán cho lái các nơi vể ăn hàng.  Ruộng làng Yển
       là chân ruộng chiêm trũng, lại thường ngập nước sông

       nên cũng chẳng được bao nhiêu hạt lúa.
             Phật Nguyệt có những suy nghĩ khác người.  Và
       những suy nghĩ ấy nàng thường bày tỏ với một người
       đàn bà góa đã có  tuổi mà cả làng đểu quen gọi là “bà
       góa”,  ở một túp lểu nhỏ bên sông.  Người đàn bà này

       có  lẽ  là một  người  khổ  cực  nhất  trong  những  người
       khổ cực của làng Yển và của cả châu Thanh  Hoa này
       nữa.  Khi mới sinh ra,  người đàn bà ấy đã không biết
       cha mẹ là ai, vì là con đẻ rơi bỏ góc vườn, người ta nhặt
       và nuôi làm phúc. Người đàn bà ấy suốt đời lam lũ vất
       vả, làm đấy tớ các nhà giàu, làm nô tì cho những nhà

       quan  đô  hộ.  Bốn  mươi  tuổi  mới  lấy  được  chổng  thì
       chồng lại bị giặc bắt đi phu chết dấp dúi nơi ma thiêng
       nước độc.  Bà đẻ được mụn con gái lạí bị dịch sởi mang
       di.  Bà  góa  thường  than  thỏ;  “Giặc  cướp  chổng,  trời

                                184
   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189