Page 164 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 164
nữ tưóìiậ thòi Crirnậ VưcHậ
cũng tim Ngọc Trinh để mưu đồ đại sự. Ai nấy đểu
nung nấu căm thù, chỉ chờ nổi dậy, tình hình lúc
đó như nổi nước bắc trên lửa đang sôi sùng sục. Lê
Ngọc Trinh và các đấu lĩnh đã bàn tới việc dựng cờ
khởi nghĩa.
Một ngày cuối thu, trời đã chớm lạnh, Lê Ngọc
Trinh đi viếng phẩn mộ cha mẹ và chị, nghĩ cảm động
trong lòng, thấm khấn rằng: “Cha mẹ hãy vể giúp sức
cho con sớm diệt kẻ thù, cho thỏa chí nguyện của cha
mẹ và rửa hờn cho chị”. Khấn xong, nước mắt ướt đầm
dôi gò má. Chợt Lê Ngọc Trinh nghe có tiếng chân
bước mé sau, nàng ngoảnh lại, thấy ông cậu rảo bước
tới, theo sau có hai người lạ mặt. Ngọc Trinh vội gạt
nước mắt. Một người lạ sỗ sàng nói: “Thù nhà nợ nước,
khóc có ích gì. Nước mắt đuổi sao được giặc?”.
Ngọc Trinh nhìn ngắm người vừa nói, thấy
người ấy đã đứng tuổi, mặc áo vải thô rách vai, người
thấp và đậm, trán dô, miệng rộng, mắt sáng lóng
lánh. Cùng đi với người đó là một người còn trẻ,
gương mặt gẩy và xanh, vai đeo một bọc nhỏ, lưng
thắt dây thừng có gài con dao ngắn. Ngọc Trinh cúi
đẩu chào hai người rồi nói: “Tráng sĩ nói rất phải.
Chẳng qua là lòng con nhớ cha mẹ nên mới cỏ những
giọt nước mắt thường tình. Các tráng sĩ tới đây, vội
vã ra nơi tha ma mộ địa này gặp tôi, chắc có điểu
gì khẩn cấp?”. Người có tuổi thấy mình cố tình nói
sỗ mà Ngọc Trinh không hế giận, cử chỉ lại khiêm
164