Page 167 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 167
nậuyễn Khắc Xứcìiậ
đâ chuyển xong, thuyển giặc đã bị đánh chìm hết mà
vẫn không thấy bóng quân Hán cứu viện, ông cậu cũng
rút quân vể.
Ngay sáng hôm sau, Ngọc Trinh tế cờ khỏi nghĩa,
chém đẩu Lưu ứng Khâm lấy máu bồi cờ và bôi mặt
trống. Mọi người tôn Lê Ngọc Trinh làm nữ chủ soái,
tôn ông cậu là Phó soái trưởng quân cơ, đặt soái sỏ ở
Đàm Luân, tự lập một giang san riêng, không tuân theo
chính lệnh của phủ thái thú.
Quân ta tế cờ hôm trước thì hôm sau giặc đến
đánh, nhưng nhờ đã đoán trước tình thế, phục binh
đánh một trận, giặc thua phải rút chạy. Sau trận thắng
ĩy, nhân dần càng thêm tin tưởng và hăng hái.
Một hôm, ông cậu hỏi Lê Ngọc Trinh: “Nếu giặc
thù đến vầy bốn mặt, ta làm sao mà chống lại được?”.
Lê Ngọc Trinh hỏi kế, ông cậu nói: “Giặc tất đến đánh
ta để dẹp cái lo của chúng. Nếu ta tập trung cả quân
tướng vào một nơi, lương thảo dổn một chỗ, có thể
bị vây tuyệt đường bên ngoài, bị hâm vào thế cô lập.
Nay ta nên tổ chức các trang trại xung quanh cùng
đào hào đắp lũy. Đàm Luân như nhị sen, còn các làng
xung quanh là cánh sen, một trang bị vây thi các trang
khác cùng tiến đánh, như thế mới là kế lâu dài”. Ngọc
Trinh khen phải, đi bàn với các trang chủ, các trang
chủ đểu nghe lời. Quả nhiên, quan quần đô hộ mấy
lẩn đến Đàm Luân đểu bị trong đánh ra ngoài đánh
vào, phải lui quần.
167