Page 161 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 161
nguyễn Khấc Xưonậ
“Giang san Âu Lạc ta thật là gấm vóc của trời, tiếc rằng
bao lâu nay bị giặc ngoài giày xéo, đau khổ biết chừng
nào”. Bà vẫn biết ông có tầm sự nên chỉ nói; “Ong ạ, tối
mãi cũng có lúc sáng, mứa mâi cũng có lúc nắng. Biết
đầu đến đời con chúng ta lại chẳng được thấy những sự
đổi thay to lớn!”. Bà nói xong lại chợt buổn vì nghĩ đến
chuyện con cái. Vọ chổng làm bạn với nhau kể cũng đã
lâu, thê' mà... Bỗng trời nổi gió, một đôi chim phượng
từ đâu bay tới lượn cánh trên đẩm, sắc lông như ngọc
rực rỡ tỏa sáng. Đôi phượng múa lượn mấy vòng rổi sải
cánh bay đi, chốc lát đã không thấy đâu nữa. ông vui
mừng nói: “Ai ngờ hôm nay lại được nhìn thấy chim
phượng. Đây là loài chim quý, mấy ai đâ được thấy.
Hẳn chúng ta có điểm vui mừng đây!”. Bà cười, nói khẽ
với ông: “Điếm vui gì cũng chẳng bằng có một đứa con
ông ạ”. Sau hôm ấy, bà có thai, sinh đôi được hai con
gái, đặt tên cho cô chị là Ngọc Thanh, cô em là Ngọc
Trinh, tục thường gọi là Ả Chàng và Ả Chạ.
Ả Chàng và Ả Chạ đểu xinh tươi như đôi bông
sen thắm nhưng từ nhỏ hai chị em đã thấy nhiểu phẩn
khác nhau vê' tính nốt, mà vẻ đẹp của hai người cũng
không giống nhau.
Lê Ngọc Thanh là chị, dung nhan đằm thắm, tính
nết hiển lành, chăm chỉ việc đổng ruộng, vá may, thật là
một cô gái nết na thùy mị.
Cô em Lê Ngọc Trinh trái lại dung mạo sắc sảo,
đôi mắt lóng lánh, môi như hoa lựu đỏ tươi, không bao
t61