Page 138 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 138

H í iưóìiậ Ibòl Crưnậ Vưonậ


          được  con,  ta  sẽ  coi  con  như con  đẻ”.  Người  con  gái
          cười  nói:  “Cha  mẹ  để con gánh đỡ gánh  củi cùng vể
          nhà”.  Cô gái dứt lời  bèn xốc gánh củi lên vai bước đi
          thoăn thoắt chỉ một chốc không thấy đâu nữa. Bà Đào

          Thị Côn chợt tỉnh giấc, biết là mộng, đem chuyện nói
          với chổng. Ông cười khà khà mà rằng: “Chẳng qua bà
          mong quá  mà sinh  ra  mộng mị.  Nhưng vợ  chổng  ta
          ăn hiển ở lành, thế nào mà chẳng được như nguyện”.

               Sau đó, bà Côn sinh được một người con gái tươi
          đẹp, trông giống như người trong mộng nên đặt tên là
          Thiểu Hoa. Lớn lên Thiểu Hoa biết thương cha mẹ tuổi

          già vẫn còn cực nhọc nên rất chịu thương chịu khó, hay
          lam hay làm.  Thiểu Hoa lại có sức khỏe hơn  người và
          rất sáng ý. Từ khi có Thiểu Hoa, hai ông bà Hoàng Phụ
          cũng đỡ vất vả.

               Năm lên mười tuổi, Thiếu Hoa đã theo người làng
          vớt củi  lũ  sông Đà.  Mỗi  mùa nước lũ,  sông  Đà dâng
          nước mênh mông. Gỗ rừng ngàn ngạt từ thượng du đổ

          theo  dòng nước vể xuôi  có  những cầy gỗ lớn  tày ôm,
          nhiểu loại gỗ quý như chò vảy, đinh, lim, dồn đuổi chen
          chúc  nhau  trên  dòng  nước  đục  ngẩu.  Nước  réo  vang
          suốt đêm ngày.  Ban đêm, nước réo nghe càng rõ, tiếng
          nước ổn ã, mênh mông. Mùa lũ sông Đà là mùa vớt gỗ

          ngàn,  ngày vớt gỗ vui  như ngày hội.  Làng bản đôi  bờ
          đổ thuyển, đổ người ra sông vớt gỗ lớn, cầy to, còn cây
          nhỏ, cành rếu thật chẳng ai buổn nhặt. Hàng trăm chiếc

                                  138
   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143