Page 142 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 142
nữ tưóìiậ tbòi Crưn^ Vưcmậ
Bọn quân Hán ở vùng này rất nhiễu dân và hống
hách. Thiếu Hoa nhiểu lấn được thấy những cảnh bọn
quân lính Hán cướp của đánh người, phá phách ngang
ngược. Các nhà giàu thường bị chúng quấy nhiễu, đòi
ăn uống, đòi tiến gạo. Thấy con gái có nhan sắc, chúng
xúm lại chòng ghẹo, hành hạ, Thiểu Hoa tức sôi cả
ruột gan.
Có ngày Thiểu Hoa đứng trên gò cao nhìn xuống
bãi sông thấy mấy tên lính đô hộ nắm râu một cụ già lôi
đi xểnh xệch. Thiểu Hoa quắc mắt mím môi, nhặt lấy
chiếc gậy đánh cẩu chạy thẳng xuống bãi, chợt nghe có
tiếng gọi nghiêm nghị: “Thiểu Hoa kia, chớ chạy nữa!”.
Thiểu Hoa giật mình ngoảnh lại thấy sư thầy chùa làng
vẫy tay gọi mình, mới dừng chân và chạy tới ôm lấy bà
sư mà khóc lên nức nở, nước mắt ướt đẫm cả áo nhà
chùa. Hai người đến ngồi dưới gốc đa trên gò cao. Sư
thẩy nói: “Con tuy cũng là người có tài, có chí nhưng
tiếc rằng con xốc nổi lắm. Những việc con làm chẳng
có ích gì cho dần Nam ta cả!”. Thiểu Hoa cúi đầu xin
sư thẩy chỉ bảo cho. Sư thấy nói: “Dẹp bớt tính nóng
nảy hiếu thắng, biết nhìn xa nghĩ sầu, không chỉ lo gỡ
cho một người khỏi bị đánh mà nghĩ chuyện gỡ cho cả
nước khỏi bị đàn áp. Đó mới là tính chất người hào kiệt
trong thời buổi này”. Thiểu Hoa chợt tỉnh ngộ, thưa
với sư thẩy: “Thật quả một lời sư thẩy dạy đã đưa con ra
khỏi chỗ tối tăm. Từ nay con xin ghi nhớ lời thẩy, suy
142