Page 147 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 147
nậuytn Khắc Xvoìiậ
Dân xóm nhỏ ở bìa rừng bên sông cũng khổ vể
bọn quan lại Đông Hán. Chúng bắt nộp cá, nộp củi, đi
xâu, đi phu. Con gái có nhan sắc phải buông tóc xỗa,
bôi lá bôi than lên mặt để giấu sắc đẹp. Cả xóm sống cực
nhục. Cả xóm căm thù bọn giặc cướp nước.
Quách A không chịu buông tóc che mặt, bôi lá
giấu mặt. Ngày ngày Quách A giăng lưới thả chài, bắt
được cá to giấu đi dành, cho cha mẹ. Bọn lính Hán tuẩn;
trông sông bến nạt nộ. Chủng nói: “Một hai năm nữa,
chúng ta sẽ bắt con bé này nộp quan lấy thưởng”.
Quách A muốn giết hết bọn giặc Hán cho dân được
hổ hởi làm ăn, cho con trai không phải trốn tránh, con gái
không phải giấu mặt. Hỏi các người già cách đuổi giặc, các
người già lắc đẩu, hỏi các bạn trẻ, các bạn trẻ không biết
trả lời thế nào. Và ngày ngày Quách A vẫn quăng chài lưới
cùng cha mẹ nhưng bụng Quách A không ở cái lưới, con
thuyến. Quách A nghĩ cách đuổi giặc nước.
Khi Quách A mười sáu tuổi, cha mẹ đểu chết. Lo
việc tang lễ cha mẹ xong, Quách A bèn gọt hết tóc. Cả
xóm tiếc mái tóc xanh dài, phủ kín lưng của Quách A,
mắng Quách A là nhút nhát. Quách A nói: “Con không
giấu sắc đẹp đâu. Con chào các già, chào dân làng, con
đi tu đây!”. Cả xóm nhỏ đếu tiếc nhớ và khuyên can,
Quách A không nghe, bỏ nhà, bỏ xóm, bỏ lưới, bỏ
thuyển mặc áo nầu, chít khăn nâu ra đi.
147