Page 149 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 149

n^uvln Khắc Xtfcmậ

         A giữ minh thật idn không vể thăm. Một lẩn cho người
         tìm vê' quê minh, nói chuyện giặc nước hiếp đáp, người

         làng  nghe  nói  đểu  nghiến  răng chảy nước  mắt.  Người
         ấy rủ vài  người  con  trai,  con  gái  đi  theo,  tới  tòa  miếu
         cổ. Gặp Quách A, mấy người đểu mừng rỡ. Từ đấy các
         trang,  các bản vùng  Bạch  Hạc đểu  có  người mài kiếm
         cho sắc, đánh đao thật bén chờ thời cơ.

              Một  đêm,  gió  rừng  thét  rỢn  người,  tòa  miếu  cổ
         đóng cửa im ỉm. Trong miếu, ni cô Khâu Ni đang cùng
         với vài người con gái đầm ấm truyện trò. Chợt có tiếng
         hố  gẩm  vang.  Mọi  người  đểu  nói  là động rừng. Tiếng
         hổ mỗi lúc một gẩn. Gió táp tiếng gẩm nghe càng rõ sau
         tòa miếu cổ. Tiếng hổ gầm nghe như đau đớn mà không
         dữ tợn,  lại nghe  như tiếng hổ đang quẩn nát cả cây cỏ

         sau miếu. Mọi người đểu lạ. Khâu Ni đốt đuốc, mở cửa
         miếu, mấy người con gái cũng theo ra, tay cẩm giáo.
              Trước  ánh đuốc hiện  ra một con hổ cái cực lớn,
         miệng đỏ lòm nhả rớt rãi, thân hình nặng nể quằn quại
         trên  mặt đất.  Thấy người,  hổ không chạy cũng không
         vổ, vẫn nằm vật vã. Khâu Ni chợt hiểu bèn nói với hổ:
         “Ngươi  chớ  sợ,  ta  sẽ  để cho  ngươi  yên  ổn.  Theo  đức

         hiếu sinh của nhà Phật ta đã cứu  ngươi,  từ nay ngươi
         không được bén mảng tới vùng này”. Con hổ gẩm lên
         ba tiếng lớn vang động núi rừng, rổi tha con đi.
              Từ đó  uy danh và đạo đức của Khâu Ni lừng lẫy

         khắp nơi, các tráng sĩ nức lòng tìm đến, xin được cắp giáo
         đi theo. Ni cô không giấu mãi tông tích được, bèn dựng

                                 149
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154