Page 120 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 120

nữ iướnq lbò<ĩ Crutiậ Vưcmạ


          rổi, bắt được dấu con nai, tim được chỗ ẩn con dũi, thế
          mà chưa biết ăn  ở cho có  thứ bậc.  Phải phần  biệt chị
          em mới được. Nay ta hãy dồn con hươu cho hai đứa nó
          bắn, đứa nào bắn trúng đầu hươu sẽ là chị”. Làng khen

          phải, hò reo dồn vây một con hươu vàng cho hai em gái
          bắn.  Mũi  tên của  Quỳnh  buộc dải  lụa trắng,  mũi  tên
          của Quế buộc dải lụa đỏ.  Con hươu vàng bị dồn chạy
          lao qua chỗ các em gái nấp. Hai mũi tên bay như cánh
          én!  Con  hươu  bị  trúng tên  chạy  tới  khe suối,  cúi đẩu
          uống nước.  Dân làng đuổi  tới vây bắt cùng vui vẻ  reo
          lên. Mũi tên buộc lụa trắng cắm giữa hai sừng hươu còn
          mũi tên dải đỏ cắm vào cổ hươu ngập nửa thân tên. Từ

          đó, Quê' phải gọi Quỳnh là chị.
               Khi Quỳnh và Quê' tới tuổi mười lăm như trăng tới
          ngày rằm, vẻ đẹp rực rỡ hiện ra làm chói mắt người trẻ
          người già. Cụ già nhất làng lại nói: “Hai đứa nó đúng là

          hoa của thần núi ban cho dân ta!”. Quỳnh và Quê' xinh
          tươi như hai bông hoa của rừng núi chầu Đại Man, bắn
          nỏ giỏi vượt hết trai tráng trong vùng, tiếng đồn vể vẻ đẹp
          và tài bắn nỏ của hai cô gái bay khắp châu.  Hai ông bà
          Nguyễn Diệu và Đào Thị Lộng tuổi đã già chỉ mong cho
          con gái yêu sớm được gặp người vừa đôi phải lứa.

               Thuở ấy giặc Hán đô hộ nước ta, chính sách bóc
          lột của giặc làm dân ta cơ cực trăm chiểu. Giặc bắt dân
          châu Đại Man nộp mật ong,  lông trĩ, nộp đuôi sóc và
          nhung hươu,  nộp  tắc kè và sừng dê.  Giặc  lại  bắt  nộp
          rượu và gạo nếp,  rồi lại bắt nộp quế và trấm.  Giặc còn

                                  120
   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124   125