Page 119 - Nữ Tướng Thời Trưng Vương
P. 119
nguyễn Khắc Xưctnậ
bông quỳnh và một bông quê' lên một chiếc mâm vàng
chói lọi, trao cho hai người.
Người vợ chợt tỉnh giấc, vừa mừng vừa sợ, đợi tới
sáng mới đem chuyện mộng nói lại với chổng. Sau bà
Lộng sinh được hai người con gái, vỢ chổng đặt tên cho
là Quỳnh và Quê'. Quỳnh và Quê' cùng cất tiếng khóc
chào đời một lúc, nên làng không biết coi ai là chị, gọi
ai là em. Tới khi hai con vừa đấy tuổi, vỢ chồng dọn đến
ở xóm nhỏ dưới chân núi.
Xóm nhỏ này nằm bên dòng sông Bứa giữa vùng
rừng núi bao la thăm thẳm, thuở đó không rỗ tên gì,
sau này được gọi là làng Quang Húc. Quỳnh và Quế
lên ba bụ bẫm xinh đẹp, cả làng yêu quý. Khi hai em
lên mười tuổi, những người đi rừng bắt đầu dạy các em
ném lao. Các em đòi bắn nỏ. Mọi người đểu cười, nói
rằng các em chưa đủ sức giương nỏ, hãy cố mà ném cho
cầy lao trúng thân chuối cách ba bước chân là được.
Người trùm phường săn vui vẻ đưa các em dây cung của
mình. Quỳnh và Quê' lần lượt nhấc dây cung của người
trùm phường săn, lắp tên, bắn thử. Cầy cung cong như
vành nguyệt mổng ba, chiếc tên vút bay như ánh chớp!
Từ đó Quỳnh và Quê' được tập lao tập cung, tập tìm vết
thú rừng, tìm nơi chúng uống nước. Mùa xuân, xóm
núi trắng rợi hoa mận, hoa ban, mùa hè quả dáu da
rụng đỏ rừng đỏ suối, tới mùa thu lá rừng trải vàng mặt
đất, làng gặt lúa nếp lúa tẻ, cất rượu và làm lễ ăn cơm
mới. Cụ già nhất làng nói: “Quỳnh và Quê' đã lớn tuổi
U9
-— ^ ----