Page 59 - Những Trạng Nguyên Đặc Biệt Trong Lịch Sử Việt Nam
P. 59
60 ĩỉlìữ n ^ Trang ngiiyên Jãc ỉúêt...
ạ? - Hoài Văn kêu lên.
- Nó có hít vào thở ra đấy. - Bạch Liêu nói - Nhưng
có thể nó thở ra nhẹ quá nên chúng ta không nhận ra
phải không hả thầy?
Thầy đồ cười, vui mừng vì cậu học trò tỏ ra rất
thông minh, ông bỗng nghiêm mặt lại;
- Ta quên chưa phạt hai trò vì tội hôm qua bỏ học.
Vậy bây giờ, hai người phải chạy từ đây ra bãi đất đó,
nhặt một mẩu củi cháy dở về đây. Ai chạy nhanh mang
được về trước thì sẽ không bị phạt tiếp nữa.
Bạch Liêu mới co chân thì Hoài Văn đã vùng chạy
được một đoạn xa rồl. Cậu liền cố chạy nhanh cho kịp
bạn. Đoạn đường từ nhà thầy ra bãi đất khá dài nên
Bạch Liêu phải cố gắng lắm mới chạy được hết. Quá
mệt, Bạch Liêu đứng dựa hẳn vào vách lớp học thở
mạnh. Cậu đưa tay lên quệt những gỉọt mồ hôi trên
mặt. Hơi thở của cậu rất mạnh, thở mạnh vào tay.
Bạch Liêu vừa thở vừa kêu lên. Giọng cậu đứt đoạn vì
quá mệt:
- Con hiểu rồi. Ngọn lửa cháy càng to thì hơi nóng
bốc đỉ càng nhanh, không khí ùa vào càng mạnh. Thế
cho nên mới có gió. Còn ngọn lửa cháy bé, hơi nóng
bốc lên ít thì không khí cũng ùa vào ít.
Thầy đồ không trả lời mà chỉ tươi cười nhìn cậu
học trò rồi gật đầu.
Đương cảnh Thành hoàng Đại vương
Ngày đầu tiên đến phủ học, Bạch Liêu ngồi cạnh
Đại Minh, một cậu bé mặt mũi sáng sủa, thông minh.
Đại Minh học rất giỏi, tính tình vui vẻ, hiền lành. Tuy