Page 125 - Những Trạng Nguyên Đặc Biệt Trong Lịch Sử Việt Nam
P. 125

1 26 ĩỉliiriiọỊ  Transị Iiị(iiỵèn  tlặc  l>iél...
             khều vào và đem ra bải chơi. Lúc quả bưởi lăn xuống hố,
            cậu  đả chợt nhớ lại và ngliĩ  ra cách  lấy nước đổ xuống
            cho bưởi nổi lên. vốn thích thơ ca, hò. vè nên trong khi
            cúi xuống chờ bưởi, cậu vui miệng đọc lẩm nhẩm:
                      Bưới ơi bưởi
                      Nghe tao gọi

                      Lên đi nào
                      Đừng quên lối
                      Đừng bỏ tao...
                Và bọn trẻ cứ nghĩ rằng Vinh đọc “thần chú”.

                 Chơi mà học- học mà chơi

                 Lương Thế Vinh là ngiíờỉ biết kết hợp rất khéo giữa
             chơi và học,  nên  từ nhỏ Vinh  học  rất thoải  mái và lại
             đạt kết quả cao.

                 Khác với những người  khá “dùi  mài kinh sử”,  học
             như  con  vẹt  chỉ  biết  thuộc  nhiều,  không  cần  hiểu,
             không cần sáng tạo. Vinh học đến đâu,  hiểu  đến đấy.
             học một mà biết mười. Khi đã ngồi học thì tập trung tư
             tưởng rất cao,  luôn  muốn thực nghiệm nhũrng điều đã
             học vào đời sống.  Trong khi vui chơi  như câu cá,  thả
             diều, bẫy chim, Vinh luôn kết hợp với việc học. Lúc thả
             diều, Vinh rung dây diều để tính toán, ước lượng chiều
             dài, chiều cao. Khi câu cá, Vinh tìm hiểu đời sống các
             sinh vật, ước tính đo lường chiều sâu ao hồ, chiều rộng
             sông  ngòi...  và  kiểm  tra  lại  bằng  thực  n^iệm .  Vinh
             nghĩ ra cách đo bóng cây mà suy ra chiều đài của cây.
                 Người đời còn truyền lại câu chuyện sau đây:
                 Dạo đó, Lương Thế Vinh và Quách Đình Bảo là hai
   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130