Page 81 - Bài Văn Mẫu
P. 81

quất tới tấp vào người. Chị  không hề  né  tránh mà  cắn  răng cam  chịu,  không
       kêu rên, không chống trả và cũng không chạy trốn. Chị chấp nhận những trận
       đòn  hằng  ngày  như một phần  cuộc đời  mình:  chẳng  khác  gì  người  đánh  cá
       phải đương đầu với sóng to, gió lớn khi biển động.
         Người đàn bà ấy chấp nhận đau khổ, coi đó là lẽ đương nhiên, bởi một lí do
       quan  trọng  là  trên  chiếc thuyền  lưới  vó  đánh  cá  ngoài  khơi  xa,  cần  phải  có
       một  người  đàn  ông  khoẻ  mạnh  và  giỏi  nghề  để  giúp  vợ  nuôi  đàn  con  đông
       đúc. Chị nghĩ rất đúng  rằng mình sống cho con chứ không phải cho bản thân
       và  tự  an  ủi  là  nếu  những  người  vợ  khác  chấp  nhận  các  ông  chồng  nghiện
       rượu thì mình cũng chấp nhận để cho chồng đánh đập thường xuyên. Chị chỉ
       xin  chồng  hãy  đánh  ỏ  trên  bờ,  đừng  để  các con  nhìn  thấy.  Tất cả  suy  nghĩ,
       hành động của chị đều vì chồng, vì con, đó là điều đáng thương mà cũng đáng
       quý biết chừng nào!
          Hình như người dàn bà hàng chài chẳng bao giờ dể lộ ra bên ngoài nỗi đau
       khổ của mình.  Sự nhẫn  nhục cam chịu  hầu  như chi  phối toàn  bộ  suy nghĩ và
       hành động của chị. Thấp thoáng ở người đàn bà ấy là bóng dáng những người
       vợ, người mẹ đảm đang, nhân hậu, bao dung và hi sinh đến quên mình.
          Người  đàn  bà  ấy  cũng  rất tự trọng.  Sau  khi  biết  hành  động  vũ  phu  của
       chồng mình đã bị đứa con trai và người khách lạ (nghệ sĩ Phùng) chứng kiến,
       chị thấy đau đớn - vừa đau đớn vừa vô cùng xấu hổ, nhục nhã. Chắc chắn đây
       không chỉ là sự đau đớn vể thể xác. Giọt nước mắt đau khổ của người đàn bà
       đã  ứa ra. Đó  là giọt nước mắt của nhọc nhằn và chịu đựng. Chị không muốn
       bất cứ  ai  chứng  kiến  và  thương  xót cho  tình  cảnh  trớ  trêu  của  mình,  kể  cả
       thằng  Phác, đứa con trai  mà chị quý  nhất. Thân thể  bị chà  đạp,  nhân  phẩm
       bị xúc phạm nhưng người đàn bà ấy không hề để ý, không hề bận tâm. Đúng
       là sự nhẫn  nhục của một người có  nhân cách, có  lòng tự trọng và thấu  hiểu
       lẽ dời.
          Bên  trong vẻ  cam  chịu,  nhẫn  nhục ấy  là  tính  cách  can  đảm,  cứng  cỏi và
       khát  vọng  hạnh  phúc  dù  nhỏ  nhoi  nhưng  thật  cảm  động,  ở  toà  án  huyện,
       chính  người đàn  bà  ấy đã  đem  đến cho  Phùng và Đẩu  những  suy  nghĩ,  xúc
       cảm  mới.  Được mời  lên  toà  án  để  giải  quyết chuyện  gia đình,  lúc đầu  chị ta
       lúng  túng,  rụt  rè  tìm  một  góc  tường  để  ngồi.  Chị  thấy  sợ  hãi  khi  đến  một
       không gian  lạ và cảm thấy mình thật nhỏ  bé  giữa chốn công đường.  Cái thế
       ngổi của chị như cố thu  mình  lại để tự vệ, cho dù  đã  được Đẩu,  Phùng chia
       sẻ và cảm thông.


       80
   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86