Page 54 - Bài Văn Mẫu
P. 54
v' ^
ĩ
Thời gian gắn liền với từng con người cụ thể. Đời người trải qua tuổi ấu
thơ, tuổi thiếu niên, tuổi thanh niên, trung niên và tuổi già. Mỗi độ tuổi đều có
những đặc điểm riêng, nét đẹp riêng. Tuổi ấu thơ và thiếu niên là quãng đời
trong sáng nhất, gắn liền với bao kỉ niệm êm đềm, sâu sắc về gia đình, cha
mẹ, anh em, bè bạn, về dòng sông, bến nước, luỹ tre thân thuộc của làng
xóm, quê hương... Tuổi trẻ là tuổi đẹp nhất của đời người. Nó chứa đựng bao
khát khao, ước mơ, hi vọng. Tuổi trẻ là mùa xuân của đời người bởi tuổi trẻ
sung sức, tràn đầy nhiệt huyết, có nhiều điều kiện thuận lợi để thực hiện lí
tưởng, hoài bão, để tự khẳng định mình. Tuổi trung niên và tuổi già là tuổi
chín chắn, từng trải bỏi đã vượt qua những khó khăn, thử thách của cuộc đời.
Theo quy luật của tự nhiên, con người sinh ra, lớn lên, già đi rồi chết.
Không thể nào đảo ngược được quy luật ấy. Những gì đã qua chỉ còn là kỉ
niệm trong quá khứ. Khi tóc đã điểm sương, ta muốn được sống lại những
ngày thơ ấu, nhưng điều đó không thể nào trở thành hiện thực, cho dù có đánh
đổi bằng bao nhiêu tiền bạc đi chăng nữa.
Trong đời sống hằng ngày, muốn làm bất cứ một công việc nào đó, chúng
ta đều cần phải có thời gian. Vì vậy, thời gian là yếu tố quan trọng không thể
thiếu để con người học tập và làm việc, tạo ra những của cải vật chất tinh
thần cho xã hội.
Tất cả mọi người đều bình đẳng trước thời gian. Mỗi người đều có 24 giờ
một ngày như nhau, không ai hơn ai. Người ta chỉ hơn nhau ở chỗ sử dụng 24
giờ đó ra sao. về khía cạnh nào đó, chúng ta có thể nói rằng: “ Bản lĩnh cũa
mỗi người thể hiện ở cách thức sử dụng 24 tiếng đồng hồ trong ngày”. Hiểu
rộng ra là cách thức sử dụng thời gian có ích hay vô ích.
Nếu sử dụng thời gian để làm một công việc nào đó mà không mang lại
kết quả theo ý muốn thì đương nhiên là chúng ta phải làm lại từ đầu. Như vậy
là chúng ta đã lãng phí thời gian, đánh mất thời gian, đồng nghĩa với đánh
mất một phần cuộc đời mình. Trong quá trình học tập, nếu chúng ta không
chăm chỉ, cố gắng học hành cho tốt thì liệu khi bước vào đời, chúng ta có đủ
năng lực để nuôi sống bản thân và làm tròn nghĩa vụ đối với gia đình, xã hội
hay không ? Lúc bấy giờ, nếu có ân hận, muốn học hành nghiêm túc lại từ
đầu thì cũng đã muộn bởi không dễ dàng gì.
Mỗi con người chỉ có một quỹ thời gian nhất định. Vì thế, nói như nhà văn
Nga Ốt-xtơ-rốp-xki: ...Chúng ta phải sống sao cho ra sống, để trước khi nhắm
mắt xuôi tay, ta không phải ân hận về những năm tháng sống hoài sống phí...
53