Page 339 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 339
Minh trong đấu tranh giải phóng dàn tộc và trong xây dựng xã hội mới,
anh đổng thời rất linh hoạt vế ứng dụng, bám sát các điều kiện khách quan
vào những nơi, những lúc cụ thể.
Đơn giản, thanh bạch, thủy chung với vỢ, thương yêu con cháu, thù
địch với thói quan liêu, phô trương hình thức, gian tham, hách dịch... đời
tư của anh có thể nói gọn như vậy.
Biết anh đẩu năm 1946, tôi có dịp làm việc chung với anh - từng lúc
ngắn trong kháng chiến chống Pháp và gần như thường xuyên từ 1954 đến
nay. Mối quan hệ có thể xem là thân tình. Trên địa bàn Nam bộ và thành
phố Sài Gòn, anh Nguyễn Văn Linh còn nhiếu đổng sự từng sống lúc hiểm
nghèo: Võ Văn Kiệt, Mai Chí Thọ,... Gia đình chúng tôi quan hệ gân gũi
với nhau. Chúng tôi xem anh Mười Cúc vừa là đàn anh, vừa là thẩy. Nhìn
mặt lần cuối tại bệnh viện, trong “bộ tứ” chỉ vắng anh Mai Chí Thọ không
có ở thành phố. Anh Võ Văn Kiệt đứng rất lâu trước Anh, bổi hổi nhìn
những giây phút chót cuộc đời của người bạn chiến đấu - bây giờ, cả anh
Kiệt và tôi - chỉ còn nhớ những gì đẹp nhất mà chúng tôi từng cùng trải
qua, cùng chia sẻ.
Chị Ngô Thị Huệ - bạn đời của anh - tỏ rõ lòng can đảm trước lúc chia
tay. Cháu Hòa - con gái đẩu lòng của anh - bưng mặt khóc. Chắc ai cũng
có cách lưu luyến riêng của mình, cháu cứ khóc - tôi nhủ thầm.
Sáng nay, người bán báo nói với tôi, giọng run: “ông cụ Nguyễn Văn
Linh ra đi rồi”, ông chỉ vào tờ Sài Gòn Giải Phóng và tờ Tuổi Trẻ. Tại công
viên Lê Văn Tám, nhiêu nhóm lão thành ngồi thừ trên băng đá, nói với tôi
bằng ánh mắt tin không bất ngờ vẫn gây xúc động này.
Tôi nhớ, năm trước, anh Nguyễn Văn Linh đến huyện Tánh Linh dự lễ
kỷ niệm chiến thắng Bắc Ruộng thời Diệm, đổng bào các dân tộc đốt đuốc
đón anh...
Vài hình ảnh để nói lên rằng: anh Nguyễn Văn Linh có quyển thanh
thản. Không phải cán bộ lãnh đạo nào cũng có được hạnh phúc như anh...
Ngày 28 tháng 4 năm 1998
338