Page 330 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 330

Đối thoại và tâm sự
         Hôm đó,  nắng như đổ lửa, sau phiên họp  trước giờ ăn cơm trưa, tôi
       đi tắm, khi nhảy xuống nước trong xanh của con kinh Bà Vụ (nay thuộc
       huyện Bình Chánh), tình cờ tôi nhận ra anh Mười cũng đang ở dưới nước
       gần đó. Anh bật miệng vui vẻ nói với tôi; “Anh đừng có ngại gì cả, cứ theo
       sự hiểu biết  của mình  mà tiếp tục phát biểu ý kiến.  Anh em phê phán
       chẳng có sao đâu”. Số là lẩn đầu tiên được dự hội nghị Đảng, do vốn hiểu
       biết vế Đảng còn nông cạn, không tránh khỏi có những ý kiến lệch lạc,
       nên tôi vừa bị “đấu” và trong tư tưởng cảm thấy có phần chựng lại. Lời an
       ủi của anh Mười quả trúng vào tim đen. Đó là lẩn đầu tiên tôi cảm nhận
       người  lãnh  đạo  như  anh  là  có  tính  nhạy cảm,  thông  cảm  động cơ của
       người đối thoại, chịu khó “gạn đục khơi trong”.
         Về sau tôi được may mắn gặp anh nhiểu lần và có thời làm việc bên anh
       cho đến lẩn cuối cùng, lòng quặn đau nhìn anh ra đi, không có lẩn gặp nào
       là không có đối thoại và tâm sự hai chiều. Đối thoại đầu phải để nói những
       ý kiến khác nhau,  mà còn  thông tin bổ sung hiểu biết cho nhau. Trong
       những lần đối thoại với anh, thông thường là tôi được tiếp thu nhiều hơn
       là phât ra, bởi anh có thông tin từ nhiều nguồn, từ những góc độ khác
       nhau, anh rất ghét với lói thông tin một chiểu, nhất là một chiểu theo goút
       (khẩu vị, sở thích) của thủ trưởng.

         Không phải anh chỉ lắng nghe tâm sự của người đối thoại mà còn chủ
       động trao gởi lại tâm sự của mình. Tầm sự của anh là những ưu tư, trăn
       trở vế việc đánh giá, nhận định tình hình, nhận xét sử dụng cán bộ không
       định kiến, không cố chấp, giải pháp tình thế và chính sách lâu dài, nhứt
       quán... Trong tư duy tẩm cỡ chiến lược anh có những tâm sự rất cụ thể như
       bứt rứt: cũng như anh Hà Huy Giáp mỗi dịp đi ngang qua những khách
       sạn khang trang, anh Mười cũng đặt vấn để làm sao tổ chức lần lượt cho
       bà con nông dân được về ở trong những khách sạn như thế này rổi đi du
       lịch tham quan quê hương Tổ quốc. Chắc các anh cũng lo cái lo của Bác
       để lại trong Di chúc, mà năm nay chúng ta kỷ niệm ba mươi năm, lo cho
       "đổng bào ta, nhứt là đổng bào nông dân” được “hỉ hả, mát dạ, mát lòng”...
       Tôi không hể nghe anh đối thoại, tâm sự điểu gì cho riêng anh, mặc dù tôi
       biết nhiểu lần anh cũng có gặp “nghịch cảnh!”



                                                                       329
   325   326   327   328   329   330   331   332   333   334   335