Page 270 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 270

biết tiếng tăm của anh mà thôi. Đó là việc chị Nguyễn Thị Diệu (công tác
    chung với đơn vị tôi) và chổng là anh Hoa Lư có sự hiểu lẩm và căng thẳng
    suýt để bỏ nhau. Lúc đó, mặc dù tình thế giữa Sài Gòn muôn vàn khó khăn
    nhưng trước nỗi đau khổ của hai đồng chí, anh Mười đã triệu tập cả hai

    vợ chổng đến gặp anh Mười để hòa giải cho đến khi hai anh chị đã thực
    sự hết cắn đắng với nhau. Câu chuyện đó làm tôi vô cùng xúc động và để
    lại ấn tượng sâu đậm trong lòng tôi vì nếu không có anh Mười giúp đỡ thì
    chắc chắn chị Diệu và anh Hoa Lư không kịp hàn gắn với nhau trước khi
    chị Diệu bị địch bắt và tra tấn đến chết trong khi chị mang thai.
      Thường thường trong cơ quan gặp khi có việc lục đục khó giải quyết,
   chúng tôi thường tranh thủ sự giúp đỡ của anh Mười. Tôi nhớ có hai lần
   Tám Thanh và tôi có báo cáo cho anh Mười mấy việc quan hệ không ngay
   thẳng của anh chị em trong cơ quan, anh Mười đã trực tiếp đứng ra giải
   quyết và mọi sự đểu êm thắm.
      Cũng nhớ lại năm anh Lê Trọng Tam, chồng chị Hai Riêng hy sinh trên
   đường đi công tác, mọi người trong cơ quan không ai dám báo tin cho chị
   Hai, thế là anh Mười đã mời chị Hai, nhẹ nhàng báo cho chị tin đau đớn
   này, khuyên lơn, an ủi, động viên chị Hai. Anh Mười căn dặn chúng tôi
   phải ản cẩn chăm sóc chị Hai vì theo anh Mười, chị Hai là người mổ côi
   cha mẹ từ tấm bé, do đó có một tình cảm thương yêu chổng con rất đặc
   biệt, cẩn phải được hết sức thông cảm. Sau đó, theo yêu cẩu của chị Hai và
   để chị có điểu kiện nguôi ngoai dần, anh Mười đã cho chị Hai đi cơ sở mấy
   tháng liến có người cùng đi theo, để cách ly với môi trường mà trước đây
   hai vỢ chồng đã sống với nhau.
      Tính anh Mười hiển lành, ít nói, điềm đạm mà nghiêm khắc với những
   sai quấy, nên chúng tôi ai cũng đểu nể sợ, kể cả Duy Liên là đứa tính tình
   cứng cỏi, bướng bỉnh nhưng củng phải ngán anh Mười! Chúng tôi toàn
   bọn con gái có học Tây, nên rẫt thích người lãnh đạo của mình cũng là
   “Tây học” và thường kháo nhau về trình độ  tiếng Tây của anh Mười  -
   nhất là thấy anh Mười hay nghiên cứu sách tiếng Pháp và nghe nói ‘ồng
   già” cũng ở trong groupe culturel marxiste (nhóm nghiên cứu chủ nghĩa
   Marx) ở Sài Gòn nên bọn “Tầy nhép” này rất ngán sợ. Mỗi sáng, anh Mười
   hay tập Thái cực quyển, hễ thấy bọn tôi đi ngang là ngùng lại nói chuyện;



                                                                   269
   265   266   267   268   269   270   271   272   273   274   275