Page 272 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 272

cứ tình huống nào, thì sẽ hạn chế tối đa sự bể bạc. Anh Mười còn nói nếu
     ai đê’ bị địch bắt vì vi phạm nguyên tắc bí mật thì dù ở tù có giữ được khí
     tiết, sau khi ra tù cũng vẫn bị kỷ luật. Chúng tôi ai cũng nhập tâm những
     lời dạy dỗ của anh Mười. Sau khi được trang bị khá kỹ kể cả các giấy tờ cần
     thiết cho hoạt động bí mật, tất cả chúng tôi Lê Thị Riêng, Đỗ Hữu Bích,
     Đỏ Duy Liên, Nguyễn 'Thị Chơn đã xầm nhập nội thành, hoạt động bình
     yên từ 1965 đến 1967, xây dựng được nhiêu cơ sở, đưa được nhiếu phong
     trào công nhân lao động và phụ nữ lên những bước mới đầy triển vọng.
     Khu ủy Sài Gòn có biểu dương công lao của chúng tôi và anh Mười được
     báo cáo rất vui mừng, có nhắn lời thăm hỏi và dặn dò công tác tốt. Đùng
     một cái, vào đẩu năm 1967, tất cả gần như sụp đổ. Bốn chúng tôi: Riêng,
     Duy Liên, Bích, Chơn đểu bị sa lưới địch. Nguyên nhân bị bắt là do bọn
     đẩu hàng khai báo, nhìn mặt tình cờ chứ không phải do chúng tôi vi phạm
     nguyên tắc hoạt động bí mật. Trong nỗi mất mát đó, có một điểu vô cùng
     tuyệt diệu và lớn lao là tất cả chúng tôi đểu kiên cường chịu đựng tất cả
     những mánh khóe xảo quyệt và đòn vọt khảo tra, cho nên không hể có sự
     bể bạc nào cho cơ sở, không có một trạm nút giao liên nào bị khai báo. Do
     đó, mặc dù chúng tôi đểu vào tù, tẫt cả các cơ sở bên ngoài vẫn hoạt động
     bình thường. Kỳ tích này là có sự đóng góp của anh Mười chúng tôi.
       Trong tù mỗi khi nằm nhớ lại những lời dạy dỗ ân cẩn của anh Mười, tôi
     thường khóc một mình, vừa nhớ thương đổng chí, vừa thương thân mình.
     Và khi đó hai câu thơ của anh Thanh Tịnh;  “Giữa dòng thác lũ  nghiêng
     trời đất. Một cánh đào trôi khó ngưỢc dòng” gửi cho vỢ để thông cảm cho
     nghịch cảnh mà chị gặp phải nên đã đi lấy chổng khác, được tôi sửa lại cho
     phù hợp với hoàn cảnh của mình, trong đau thương nhưng bằng mọi giá
     phải chiến thắng:

                Giữa ngàn thác lủ nghiêng trời đất
                Một cánh đào trôi cứ ngưỢc dòng

       Từ bấy đến nay, thời gian trôi đi đã trên 30 năm rồi, từ khi chúng tôi
     ở tù, cũng trên 30 năm rồi khi chúng tôi vĩnh biệt chiến khu, từ giã anh
     Mười thân thương để đi vê' một chiến trường I Tư (14) đẩy bất trắc trong
     lòng một kẻ thù đầy hung bạo.



                                                                      271
   267   268   269   270   271   272   273   274   275   276   277