Page 269 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 269

Vể một người anh




                                                   NGUYỄN THỊ CHƠN<‘>







     c < n  ~\ăm  năm  trong cõi người tà’ đã đành là thế, tuy nhiên trong mỗi
       • f~T~\ăm  nc
            người chúng ta đểu dành một chỗ trang trọng nhất trong tình cảm
         JL  người I
      của mình và nhiểu nuối tiếc cho những ai mà ta nghĩ rằng người đó sống
      là đem lại nhiều lợi ích cho những người khác. Anh Mười của chúng ta
      thuộc đội ngũ của những người đó.
        Một hôm, tình cờ giở lại những trang giấy cũ, tôi không tin vào mắt
      mình khi nhìn thấy bức thư của anh Mười gửi cho tôi cách đây 27,28 năm,
      lúc tôi đang ở hội nghị Paris vế Việt Nam. Giấy viết thư đã ngả một màu
      vàng sậm theo thời gian và năm tháng, nhưng trí nhớ tôi vẫn trong veo, và
      hổi tưởng lại nỗi vui mừng và cảm động của hai mươi mấy năm vể trước,
      khi giữa Paris tôi nhận được bức thư của đổng chí Phó Bí thư Trung ương
      Cục miền Nam nhắc nhở tôi an tâm công tác, cho biết tình hình của chổng
      và con tôi, và bảo tôi nên viết thư cho chồng kẻo anh ấy mong đợi.

        Đó là một phong cách của anh Mười, một đổng chí lãnh đạo rất trên cao
      nhưng luôn sâu sát, am hiểu tâm tư tình cảm cán bộ, chăm sóc vun bồi cho
      hạnh phúc gia đình của anh em đổng chí. Tôi vẫn còn nhớ một sự việc mà
      đầu tiên làm tôi ngạc nhiên vì lúc đó tôi chưa hể biết mặt anh Mười mà chỉ



      1  Nguyên Thứ trường  Bộ Tư pháp Việt Nam

      268
   264   265   266   267   268   269   270   271   272   273   274