Page 168 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 168
T iê n đ ó n g c h í N g uyên Văn Linh đi Hà Nội 1987. Nguón: Do gia đinh cung câp.
Trong những năm tháng đó, gia đình lại gặp chuyện không may: đứa
con trai duy nhất của chúng tôi qua đời. Anh và tôi buồn lắm. Cố kếm giữ
lòng mình, anh khuyên tôi: “Hăy cố gắng, hãy lấy nghị lực bản thân mình
mà vượt qua”. Rổi anh kể cho tôi nghe những kỷ niệm trong tù lúc thuở
xa xưa, kể vể cái chết của anh Hiếu, người đổng chí thân thương trước lúc
nhắm mắt còn cởi chiếc áo rách của mình trao lại bạn tù mặc cho đỡ lạnh.
Hình như tình đổng chí thiêng liêng, những kỳ niệm sâu sắc thời ở tù,
những hy sinh to lớn của dân tộc đời này qua đời khác luôn luôn là nghị
lực trong anh. Rất thông hiểu anh, tôi cũng tiếp lời anh: “Mình còn hạnh
phúc hơn anh Hiếu và nhiều bạn tù đã bỏ xương nơi Côn Đảo vì được
tham gia những chặng đường lịch sử của đất nước, được thấy ngày hòa
bình thống nhất Tổ quốc”.
Sau khúc quanh, anh được Đảng phân công trở về lại Sài Gòn - TR Hổ Chí
Minh. Lúc bấy giờ thành phố gặp nhiều khó khăn, sản xuất bị chựng lại, lòng
dân xao xuyến, cán bộ đảng viên có nhiều ưu tư, không chịu bó tay. Nhiều cơ
sở sản xuất kinh doanh đã có những cách làm “bung ra”, “phá rào”...
167