Page 31 - Nghề Thủ Công Truyền Thống Việt Nam
P. 31
gốc “rừng Mành Tam Tào” (Hà Bắc), phố Hàng Quạt gổc
Đào Quạt - Thiện Phiến Hưng Yên, Ngũ Xã đúc đồng gốc
Hè Nôm (Văn Lâm, Hải Hưng ):
Đồng nát lại về cầu Nôm
Con gái nỏ mồm về ờ với Cha
...V.V.. VỒ...V.V...
4.4. Vậy, về mặt lịch sử:
Các phố nghề (thường có chữ đầu tên “hàng” (= sản
phẩm, thương phẩm) là sự chuyển đi một bộ phận các làng
nghề ở vùng KẺ QUẾ ra KẺ CHỢ. Ở đây có sự ganh đua,
sự cạnh tranh để sinh tồn và phát triển,... tạo nên một/nhiều
yếu tố kích thích, để thợ thủ công cải tiến tay nghề, thay
đổi/ đổi mới mẫu mã, khôn khéo “chào hàng”(tiếp thị), mở
rộng thị trường trong nước và xuất khẩu ra nước ngoài. Từ
đó có sự phân biệt (tách lập) giữa “thợ thầy Kẻ Chợ” với
“thợ vườn kẻ quê”.
4.5. Có PHỐ NGHÊ (vừa sản xuất vừa bán các mặt
hàng thủ công mỹ nghệ) nhưng ở mỗi đô thị - thủ phủ vùng
(Huế, Sài Gòn...) hay ở Thủ đô... đều có một vành đai các
làng RAU - HOA - QUẢ và các làng nghề thủ công để
cung ứog các nhu cầu cấp thiết của thị dân phường phố.
Tây Hồ, Vạn Phúc... chẳng hạn dệt lụa song cần đem ra
phố Hàng Đào bán hay nhuộm điều (và các màu khác).
Hoa - rau Đà Lạt tràn ngập thị trường Sài Gòn, Hà Nội.
Thợ thủ công Huế, Hội An, Hà Nội từ sau thời đổi mới và
cơ chế thị trường hội tụ về thành phố Hồ Chí Minh ngày
35