Page 141 - Nghề Thủ Công Truyền Thống Việt Nam
P. 141
(tanghible) và vô thể (intanghible) trong đó có THU CÔNG
NGHIỆP DÂN GIAN ở Hà Nội và các làng nghề ngoại vi,
ở Huế và vùng Thừa Thiên Quảng Trị nói chung...
Đầu năm 1996, giáo sư tiến sĩ Brian Hayden và chúng
tôi đi thăm hỏi điền dã ở vùng Hướng Hóa - Khe Sanh -
Lao Bảo...
Ra chợ “nhìn” và “hỏi” dân, vào cơ quan huyện “hỏi”
các nhà lãnh đạo, ai nấy đều bảo: Nghề gốm, làng gốm cổ
truyền của dân tộc Bru - Tà Ôi mất rồi, nay dùng gốm sứ
của miền xuôi, của Trung Hoa. Nghề dệt khố váy với các
hoa văn cổ truyền (“di dai” design) cũng mất gần hết rồi,
nay từ các thiếu nữ xinh đẹp Vân Kiều, Pa-co đến các bà
già làng đều mặc váy Lào hay các bộ âu phục, cà vạt của
Tây, của người Kinh nay...
Ông phó giá sư Từ Chi (vừa từ trần) và tôi thích mặc áo
Tày, vải bông, nhuộm chàm ở Hà Nội, thì “bị” xem là “lập
dị”, “lúi xùi , “bụi” Tháng 3 năm 1993 tôi iên Cao Bằng
dự Hội thảo “Văn hóa truyền thống các dân tộc”, cố tìm
mua thổ cẩm và một cái áo chàm.
m
Một cán bộ huyện mách tôi: Sau tết năm Dậu vừa rồi,
ngày đầu tiên tôi đi làm, ông Chủ tịch mặc cái áo chàm mới
tinh, thắt cà vạt, bị cả cơ quan cười, chế nhạo là “com-bờ-
lê” (complet) Tày”. Ồng ấy ngượng, cởi ra để ở trong tủ
áo ấy. Tôi hỏi ông Chủ tịch, ông cười cởi mở, mở ngay cái
tủ tặng tôi cái áo chàm ấy. Tôi “lại quả” cho ngài Chủ tịch
chút tiền, cơ chế thị trường mà, và mặc ngay cái áo chàm
rất đẹp ấy và lên Tổng kết hội thảo...
145