Page 155 - Một Số Phong Tục Tập Quán
P. 155

trung  ở  các  tỉnh  Lạng  Sơn,  Cao  Bằng,  Tuyên
      Quang,  Hà  Giang,  Bắc  Kạn,  Yên  Bái,  Thái
      Nguyên,  Lào  Cai,  Đắk  Lắk.  Bản  của  người  Tày
      thường  ở  chân  núi,  ven  suốỉ.  Hát  then,  hát  lướn,
      hát  sli  là  các  thể  loại  dân  ca  nổi  tiếng.  Cây  đàn
      tính  độc  đáo  có  mặt  trong  hầu  hết  các  hoạt  động
      sinh hoạt. Trang phục thường có màu chàm.
          Người  Tày  ở  Bắc  Quang  (Hà  Giang)  nổi  tiếng
      với hát lướn (người Việt quen gọi  là hát lượn).  Hát
      lướn  chính  là  hát  đôi  đáp  giữa  trai  và  gái.  Khách
      xa đến nếu là nam giới thường được các cô gái mòi

      đi  hát.  Địa  điểm  hát  là  các  sườn  đồi,  thòi  điểm  là
      những  đêm  trăng  sáng.  Hai  bên  nam  nữ  thường
      ngồi xa  nhau  nhưng  đủ  để tiếng hát bắc cầu  sang
      nhau. Bên gái đi hát thường kéo theo một lũ em cả
      trai  lẫn  gái.  Ban  đầu  lũ  em  còn  lắng  tai  nghe  các
      anh  chị  hát,  nhưng  lúc  sau  chúng  lăn  ra  ngủ.
      Nhưng lạ thay nhiều lần như thế, chúng lón lên và
      lại đi hát như các anh, các chị ngày nào.  Có lẽ điệu
      hát  thấm  vào  hồn  chúng  ngay  ở  trong  giấc  ngủ.
      Thế là thế hệ này nốì tiếp thế hệ kia khiến cho hát
      lướn không bao giò tắt tiếng trong cộng đồng Tày.
      Mà  hình  như  điệu  hát  là  lời  ca  ngày  một  phong
      phú điệu đà hơn lên.
          Điệu hát của  người Tày thường không có sẵn,
      người hát tùy theo hoàn cảnh riêng mà buông lòi,
      ngỏ  ý.  Lời  hát  trong  hát  lướn  thường  mộc  mạc,
      trữ tình.  Đôi  khi  quanh  co,  ám  chỉ  nhưng  không
      bao  giò  thẳng  đuột.  Tiếng  hát  lướn  lắng  trong



      154
   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160