Page 62 - Mênh Mông Biển Việt Tập 1
P. 62
1
ông Bưỏi khoi mào cuộc chiến bằng cách hạ giá vé
tàu để thu hút khách thì họ (tức liên minh Tây - Tàu) cũng
hạ theo, nhưng hạ nhiều hon. Cứ thế hai bên rượt đuổi
nhau xuống giá vé, cứ vài ngày lại thay đổi một lần. Hễ
ông hạ một giá, họ hạ hai; ông hạ ba, họ hạ bốn... ông có
trà tàu cho khách uống thì họ đãi khách bárứì ngọt. Vé
Nam Địrủì - Hà Nội lúc đầu giá là 40 xu, thì vào cuối cuộc
rượt đuổi chỉ còn có... 5 xu. Đâm lao phải theo lao, ông
Bưỏi đánh nước bạc cuối cùng: 3 xu! Đưong nhiên là lỗ
nặng, càng hoạt động càng lỗ. Mỗi con tàu, ông phải thuê
mất 2.000 đồng một tháng, tiền dầu nhót, công xá cho tài
công... hàng nghìn đồng nữa, trong khi tổng số tiền thu
được của mỗi chuyến chỉ là 20 đồng.
Cả hai bên đều kiệt sức. Bạch Thái Bưỏi hiểu rằng,
muốn thắng đối thủ nặng kí như họ thì không thể chỉ
dùng con bài giá cả. Và ông đã tìm đến một vũ khí quyết
định mà đối phương không thể có: tữứi thần tự cường dân
tộc mà đã là dân Việt thì ai cũng có. Lúc ấy, ai cũng bất
bình trước sự xâm lấn kinh tế của ngoại bang. Để khoi gọi
tình thần đó, ông đổi tên tàu của mình sang những cái tên
gọi nhớ đến cội nguồn, đến lịch sử hào hùng của dân tộc
như Lạc Long, Hồng Bàng, Trưng Trắc, Đữửi Tiên Hoàng,
Lê Lọi, Hàm Nghi... ông tung ngưòi đi diễn thuyết trên
các bến tàu, kể những thiệt thòi của ngưòi Việt trước sự lấn
át của ngưòi nước ngoài, cổ vũ tình thần "chấn hưng công
nghiệp" làm giàu cho đất nước, để đi đến kết luận "ngưòi
Việt chỉ nên đi tàu Việt", ông mua chiếu hoa cạp điều ưải
lên sàn tàu để đón tiếp những ngưòi chân lấm tay bùn