Page 97 - Lịch Sử Văn Minh Thế Giới
P. 97
nhất vẫn là nền văn học bằng tiếng Inđi và các loại ngôn
ngữ địa phƣơng khác. Thiên trƣờng ca Ramayana do Tunxi
Đát viết bằng tiếng Inđi là một tác phẩm nổi tiếng đƣợc
nhân dân rất ƣa thích.
Tập thơ Xuốc của nhà thơ mù Xuốc Đát viết bằng một
loại phƣơng ngữ khác trong tiếng Inđi mà chủ đề chính là
chủ nghĩa anh hùng và tình yêu cũng là một tác phẩm có giá
trị.
Những bài ca du dƣơng, gợi cảm ca ngợi vẻ đẹp thiên
nhiên Ấn Độ của ca sĩ kiêm nhà thơ Tanxen cũng rất nổi
tiếng. Ngoài ra, trong thời kì này còn có nhiều nhà thơ khác.
Đặc trƣng chung của nền thi ca giai đoạn này là dùng ngôn
ngữ dân gian chứ không dùng ngôn ngữ cung đình, đồng thời
còn sử dụng nhiều chất liệu trong văn học dân gian, phản ánh
đƣợc tâm tƣ nguyện vọng của quần chúng nên đƣợc nhân dân rất
thích thú.
III - NGHỆ THUẬT
Thời cổ trung đại, Ấn Độ đã có một nền nghệ thuật phong
phú đặc sắc bao gồm nhiều mặt, trong đó nổi bật nhất là các
ngành kiến trúc, điêu khắc. Thời Harappa, nhà cửa chỉ mới xây
bằng gạch, đến thời vƣơng triều Môrya, nghệ thuật kiến trúc đá
mới bắt đầu phát triển mà các công trình tiêu biểu là các cung
điện, chùa, tháp, trụ đá…
Axôca đã xây cho mình một tòa hoàng cung rất lộng
lẫy. Cung điện chính là một tòa nhà ba tầng và đƣợc trang
sức bằng những tác phẩm điêu khắc rất đẹp.
Tháp, tiếng Xanxcrít là stupa, tiếng Pali và thupo, là
công trình kiến trúc dùng để bảo tồn các di vật của Phật.