Page 9 - Kỹ Thuật Nuôi Gà Đá
P. 9
Chế Lan Viên từng viết về cái tâm trạng nhố quê
da diết khi nghe tiếng gà gáy:
“Nhớ biển miền Trung tiếng sóng đùa
Nhớ nhà cha mẹ, cảnh trường xưa
Nhớ chao ôi nhớ! Tròi xanh thế!
Gà lại dồn thêm tiếng gáy trưa!”
Tiếng gà gáy trong thơ Việt Nam là tiếng gà rất
Việt Nam. Nó khác biệt với tiếng cuốc, tiếng oanh
hay tiếng nhạn trong thơ Đường. Tiếng gà gáy trong
buổi trưa hè có một tác động lạ lùng, như khơi dậy
những tiềm thức và tầng u ẩn của tâm hồn con người
trong cộng đồng làng xóm Việt Nam. Nó khơi dậy cái
gốc gác văn hóa nông nghiệp của người Việt.
Có lẽ trong 12 con vật dùng làm biểu tượng cho
chu kỳ 12 năm trong lịch Việt Nam, con gà đóng một
vai trò quan trọng trong quá trình phát triển văn
hóa nông nghiệp. Nói đến gà là nói đến con người,
hai sinh vật đã chung sống qua hàng chục ngàn năm,
và trong thời gian dài đằng đẵng đó, con người đã
biến đổi loài gà nhiều đến độ có thể nói rằng chúng là
sản phẩm sáng tạo của con người, chứ không còn là
sáng tạo nguyên thủy (là loài chim) của tự nhiên
nữa. MỐI liên hệ của loài gà và con người có thể nói
lên sự khác biệt giữa văn hóa phương Đông và văn
hóa phương Tây một cách rõ nét nhất. Người phương
Tây xem con gà như là một con vật bậc thấp, một con
vật họ có thể kỹ nghệ hóa để lấy trứng, lấy chất đạm
nuôi con người. Nhưng đối với người nông dân Việt
Nam nói riêng và khu vực Đông Nam Á nói chung,
con gà là bạn và là một biểu tượng văn hóa.