Page 569 - Không Phải Huyền Thoại
P. 569
5 6 8 KHÔNG PHẢI HUYỀN THOẠI
Keimedy: Xừi ông giải thích, khi nói rằng người Pháp và Mỹ bị đánh bại
vào đứng lúc họ ừang bị quân sự manh nhất?
Võ Nguyên Giáp: So sánh với Trung Quốc hay Mỹ, Việt Nam chỉ là
một nước nhỏ. Dần số chúng tôi không quá lớn. Nhimg trong một nghìn
năm độc lập của Việt Nam, triều đại Trimg Hoa nào cũng tấn công Việt
Nam, và đều thất bại. Bỏi vì người Việt có một cách chiến đấu dựa hoàn
toàn vào sức mình.
Trong những năm 1960, tôi có đến thăm Liên Xô để tìm kiếm sự hỗ
trợ, vì lúc đó máy bay ném bom B-52 của Mỹ đang oanh tạc khá nặng
nề. Tại cuộc gặp ở Matxcova, Bộ Chứih trị Xôviết được triệu tập, có Chủ
tịch Xôviết tối cao Brê-giơ-nhép [Leonid Brezhnov] và Chủ tịch Hội đồng
Bộ trưởng Kô-xư-ghin [Alexey Kosygin]. Kô-xư-ghin hỏi tôi, "Đồng chí
Giáp, đồng chí nói sẽ đánh bại Mỹ. Vậy tôi muốn hỏi đồng chí, đồng chí
có bao nhiêu sư đoàn bộ bmh được cơ giới hóa để so sánh với Mỹ? Và
xe tăng với máy bay chiến đấu - người Mỹ có bao nhiêu?"
Tôi đáp lại, "Tôi hiểu câu hỏi của đồng chí, về tương quan lực lượng.
Đây là mấu chốt cơ bản của khoa học quân sự Xôviết, một nền khoa học
ngoại hạng đã đánh bại nhiều kẻ thù. Nhưng nếu chúng tôi chiến đấu
theo cách của các đồng chí, chúng tôi sẽ không trụ nổi hơn hai giờ đồng
hồ." Sau chiến thắng của chúng tôi, tôi có dịp quay trở lại Matxcơva, và
tôi có gặp lại Kô-xư-ghm. ông ấy bắt tay tôi và bày tỏ sự ngạc nhiên.
"Tuyệt vời!" ông nói. "Các đồng chí chiến đấu rất giỏi."
Keimedy: Đã có rất ĩứiiều giấy mực viết về việc người Mỹ được ừang bị
cồng kềnh và không thích hợp để chiến đấu cuộc chiến ừanh trên bộ ở Đông
Nam Á. Ý kiến của ông như thế nào?
Võ Nguyên Giáp: Tôi đã đọc vài nhận xét của các binh lính GI Mỹ
về cuộc chiến diễn ra thế nào. Một trrmg úy có viết, "Khi bạn đi ra trận
địa [ở Việt Nam], chỉ sau đó bạn mới biết chiến tranh là gì. Những nhà
chỉ huy bên trên ta không hiểu gì. Chúng ta tìm kiếm kẻ thù mọi noi và
chẳng thấy gì, nhưng khi chúng ta nghĩ không có địch, thì kẻ địch xuất
hiện. Chẳng có chiến tuyến, mà chỗ nào cũng là chiến tuyến. Nhm thấy
người lớn, chúng ta sợ. Nhìn thấy trẻ em, chúng ta sợ. Và chỉ cần thấy
một cái lá rung rừih là chúng ta cũng lại lo sợ."