Page 15 - Huế Trong Tôi
P. 15

ông (cái chất con người  Nghệ - Hnh -  di sản văn hóa xứ
         Nghệ) một niềm cảm thông, chia sẻ và tìn tưởng. GS. Trần
         Quốc  Vượng  -  người  "bạn  vàng"  (Ami  Jaune  -  như  ông
         gọi)  đã râ't "nhạy"  khi nhận  ra  trong hành  trang tri  thức
         và  thế ứng  xử  của  GS.  Đữứi  Xuân  Lâm  "nét  từửi  tế và
         nghi  thức  của  văn hóa  Huế và  sự  trong sáng,  thanh  tao,
         lãng  mạn...  của  văn  hóa  Pháp"  đã  tạo  nên  nét  tứứi  cách
         "hiền làiứi (...), nhìn sự đời trôi chảy khá thản nhiên, ít ưu
         tư,  có  vẻ  không  chắc,  không  sâu,  không  sắc  (...)  nhưng
         chứi  chắn hơn  mà  không  đến  nỗi  rụt  rè,  thanh  thản hơn
         mà  không phù  phiếm,  ít tham vọng hơn  mà không phải

         không  làm việc hết mình  cho  một  kỳ  vọng hay lý  tưởng
         nào đó" mang dáng dấp của người quân tử sửa mình theo
         đạo Tnmg dung. Có thể nói ngay từ khởi điểm sự nghiệp
         sử  học,  cuộc  đời  ông  đã  gắn  chặt  với  sự  nghiệp  trồng
         người  và  dù  trong  hoàn  cảnh  khó  khăn  cuộc  sống  đạm
         bạc,  đêm  đêm  cặm  cụi bên ngọn đèn  dầu hạt đỗ,  đạp xe
         xuyên  đêm  từ  Đại  Từ  (Thái  Nguyên)  về  Hà  Nội  thời
         kháng chiến hay khi đất nước đã im tiếng súng, ông đểu
         coi sự nghiệp nghiên cứu và trồng người là một.  Đối với
         ông, nghề giáo là một nghề cao quý bởi nó là nghề đào tạo

         lớp trẻ, người dạy luôn phải tự đào tạo, tự phâh đấu vươn
         lên, kết hợp giảng dạy và nghiên cứu, hơn nữa đây là một
         nghề mang lại nhiều niềm vui cho người dạy.  Năm  1988,
         khi được Nhà nước phong tặng darửi hiệu Nhà giáo nhân
         dần - darứi hiệu cao quý nhất của ngành giáo dục, ông đã
         tâm  sự  với  những  học  trò  đêh  chúc  mừng  mình  bằng
         những lời thâm thìa: "Huân chương vô giá, đối với tôi, đó


         12
   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20