Page 270 - Dạy Học Vật Lý
P. 270

SPBook - vươn tầm tri thức, chắp cánh tương lai

        đã chờ sẵn chỉ mong được nhìn thấy ông. Trong một thư gửi cho con trai trong dịp

        này ông viết rằng trong số các nước mà ông đã có dịp đến thăm thì người Nhật để
        lại cho ông ấn tưọưg sâu sắc nhất. Họ là những người khiêm nhường, thông minh,

        hiếu khách và có văn hóa.
               Cuối  cuộc  hành trình  này,  trên  đường về,  ông  ghé  thăm  Paletxtin  trong

        mười hai ngày, và đó là cuộc viếng thăm duy nhất của ông tới khu vực này.  Tại
        đây ông được nhà cầm quyền Anh^^* đón tiếp trọng thể như người đứng đầu nhà

        nước  chứ không phải  là nhà vật lí  lí thuyết.  Khi  ông đến nhà riêng của vị Toàn

        quyền người Anh,  Hecbe Xamuyen  (Herbert Samuel), thì  một loạt đại bác được
        bắn lên để chào mừng. Ngôi nhà như dậy sóng do đám đông ai  cũng muốn nghe

        ông nói.

        (2)  Trong thời gian dài,  khu vực Paletxtin  bị  Thổ Nhĩ Kì xâm chiếm.  Cuối thể chiến  /,  Anh đánh
        bật  Thổ Nhĩ Kì ra khỏi Paletxtin  và thống trị vùng này.  Khi đó Paletxtin là noi sinh sống cùa cà
        người A rập và người Do thái.


               Trong cuộc nói chuyện với  công chúng tại đây,  ông bày tỏ  cảm xúc hân
        hoan  của  mình  rằng  ông  coi  đây  là  những  ngày  đáng  nhớ  nhất  trong  đời  ông.

        Trước đây, ông luôn luôn cố tìm một cái gì đó thể hiện rằng có tâm hồn Do thái là
        điều thật đáng tiếc và hãy quên đi dân tộc mình. Nhưng giờ đây ông thấy thật sự

        hạnh phúc vì  đã ngộ ra được rằng chính nhân  dân  Do  thái  đã  dạy cho  ông biết
        nhận ra chính mình và bổn phận  của ông là phải  làm  cho  những người  Do  thái

        cũng tự nhận ra rằng những người Do thái là một lực lượng trên thế giới.

               Trong các cuộc thăm viếng, ông thường gặp tình huống người dân cố níu
        kéo  ông  dừng  chân  để  họ  được  nói  chuyện  với  ông  dù  chỉ  trong  vài  ba  phút;

        nhất là ở Mĩ, nơi nhiều người dân biết mặt ông. Sau nhiều lần gặp tình huống khó

        xử đó, ông nghĩ ra cách “thoát thân” thật nhẹ nhàng nhưng cũng đầy thiện cảm.
        Gặp trường hợp đó ông nói hết sức thân tình với những người muốn gặp ông: xin

        lỗi, rất tiếc, nhiều người thường tưởng nhầm tôi là giáo sư Anhxtanh.

        270
   265   266   267   268   269   270   271   272   273   274   275