Page 22 - Dạy Học Vật Lý
P. 22
SPBook - vươn tầm tri thức, chắp cánh tương lai
Học trung học được hai năm thì mẹ gọi Ixăc trở về làng quê Unthopơ. Bà
gọi Ixăc về không phải vì nhà nghèo mà thực ra bây giờ bà đã là một phụ nữ có
của ăn, của để. Nhưng bà nghĩ rằng Ixăc, cậu con cả của bà sẽ phải là người nối
nghiệp gia đình, khi lóư lên cậu phải trở thành ông chủ của cái trang trại mà cha
cậu đã có công gây dựng và bà đang trông coi. Do đó bà cho rằng cần phải hướng
cho Ixăc bắt tay ngay vào việc học tập các công việc của nhà nông, chủ yếu là
nghề chăn nuôi cừu.
Thế là chàng thiếu niên Ixăc mười bốn tuổi phải xếp “bút nghiên” trở về
quê để học nghề nông. Tuy nhiên, rất may cho Ixăc và có thể nói không quá đáng
rằng may cho cả loài người, là bà mẹ Ixăc đã kịp nhận ra rằng Ixăc chẳng mảy
may hứng thú với công việc của nhà nông. Vì vậy bà mẹ đành chịu “thua” cậu con
trai của mình và cho phép Ixăc quay lại Granham tiếp tục việc học hành. Đó quả
là một quyết định sáng suốt của bà Hanna Âyxcâu. Bởi vì nếu không có quyết
định đó thì chẳng biết rằng điều gì sẽ xảy ra, liệu Ixăc Niutơn có trở thành bcăc
Niutơn của chúng ta hay sẽ là một Ixăc Niutơn khác?
Năm mười bảy tuổi, đang học trung học phổ thông ở Granham, Ixăc yêu
một cô bạn cùng lớp tên là Xtôrây (Storey).
Gia đình cô bạn cũng tán thành tình yêu của
họ với điều kiện họ phải học xong bậc trung
học mới được kết hôn. Nhưng đáng tiếc là
tình yêu của đôi trai gái đó không đi đến kết
quả, chỉ hơn một năm sau thì tình yêu của họ
tan vỡ. Và bíăc Niutơn vẫn sống độc thân
Ngôi trường trung học Niutơn
đến trọn đời. Vônte (Voltaire), một nhà văn đã theo học trong năm năm
lớn người Pháp, đã viết rằng trong suốt cuộc
đời, Ixăc Niutơn không có một người phụ nữ nào khác ngoài Xtôrây.
22