Page 227 - Tấm Vóc
P. 227
Giữ gìn một biểu tượng
LTS: Niềm vui, niềm cảm động trước sự hướng thượng của cộng đồng trong loạt bài
“Để cứu lấy những điều tốt đẹp” (Tuổi Trẻ ngày 15, 16-10) đã nhận được rất nhiều
email chia sẻ của bạn đọc - không hẹn mà tất cả cùng nói về sự thức tỉnh, cùng bày tỏ
sự cần thiết của một cuộc chấn hưng văn hóa.
uổi Trẻ giới thiệu thêm ý kiến của nhà họ đã tự nguyện thống nhất bày tỏ lòng mình
phê bình Phạm Xuân Nguyên và một theo cách đẹp nhất, tử tế nhất. Trong đám tang
Tngười trẻ. Đại tướng, người dân đã kiên nhẫn, thành kính
TT - Chấn hưng văn hóa từ đám tang của xếp hàng viếng ông không theo lời hô của ai
Đại tướng Võ Nguyên Giáp! Tôi có chung cả, mà theo mệnh lệnh của tấm lòng, trái tim
suy nghĩ này cùng nhà văn Nguyên Ngọc. Đại mình. Đặc biệt ở đây lớp trẻ đã chứng tỏ họ
tướng Võ Nguyên Giáp đã ra đi. biết sống đẹp, sống tốt khi có một chuẩn mực
Chuyến đi cuối cùng của Đại tướng là chiến để làm theo, một tấm gương để noi theo, và
công vĩ đại cuối cùng của ông. Ông muốn và nhất là một môi trường để bộc lộ đúng mình.
đã được trở về đất mẹ như một người thường, Cơ bản những người trẻ muốn có những giá trị
không phải như một vĩ tướng, vĩ nhân được thật giúp họ vững tin vào mình. Họ đã làm tất
chôn cất ở một nơi riêng biệt, cách xa họ hàng, cả những điều tốt đẹp trong những ngày lễ tang
người thân, gia đình. Như sinh thời ông đã nói Đại tướng vì họ tin những giá trị của/ từ Đại
nếu không làm tướng thì ông vẫn sẽ làm một tướng được lan truyền qua các thế hệ cha ông
người thầy giáo, nghĩa là làm một người bình là thật, là đúng, là đáng tin. Bằng hành động
thường. Di nguyện được chôn cất ở quê nhà của mình họ khẳng định điều đó. Và cũng bằng
của Đại tướng mãi khi ông nằm xuống toàn hành động của mình họ đã cho thấy môi trường
dân mới hay, và toàn dân càng thấy ông vĩ đại để phát huy và lan tỏa những giá trị vững bền
tiếp tục và thêm lên cả trong cái chết. đó. Rất đáng trân trọng những giọt nước mắt
Nhưng hơn thế nữa, chiến công cuối cùng của những người trẻ đã rơi trước sự ra đi của
của ông sáng lên ở sức lay động lòng dân. Ông Đại tướng. Họ khóc vì họ không muốn bị bơ
nằm xuống và người dân đứng lên. Người nối vơ. Lịch sử bây giờ là của họ. Nhưng không
người không dứt ở Hà Nội, ở Quảng Bình, ở có lịch sử nào bắt đầu từ hư vô, chỗ trống.
Sài Gòn, ở khắp nhiều nơi trong cả nước, để Chấn hưng văn hóa thật sự là trách nhiệm ở
tiếc thương ông, để tiếc nuối thời ông, để lay mỗi người, mà lớn nhất là những người có trách
động thời nay. Chiến công vĩ đại cuối cùng của nhiệm đối với lịch sử và hiện tại của đất nước.
Đại tướng bằng cái chết của mình đã cố kết Từ bao lâu nay, Đại tướng Võ Nguyên Giáp
lòng dân, khơi lại sức mạnh tinh thần của người đã là niềm tin của nhân dân, của dân tộc. Từ
dân, làm sống lại những giá trị nhân văn tốt đẹp niềm tin, ông đã thành hình tượng, từ hình
và thổi lên một niềm hi vọng chấn hưng văn tượng thành biểu tượng, và từ biểu tượng ông
hóa cho xã hội chúng ta. đã thành thần tượng. Người dân già trẻ khóc
Hành động để tang của người dân là tự phát Đại tướng là khóc cho niềm tin-hình tượng-
nhìn từ bên ngoài nhưng nhìn từ bên trong là tự biểu tượng-thần tượng xuyên suốt ấy. Khóc mà
giác, nghĩa là người dân xuất phát từ tấm lòng mong một sự vãn hồi. Chấn hưng văn hóa là
yêu kính vị Đại tướng của nhân dân, tấm lòng giữ gìn một biểu tượng khỏi thất truyền!
này chung cho tất cả mọi người dân VN, từ đó PHẠM XUÂN NGUYÊN - http://tuoitre.vn/
Đại tướng Võ Nguyên Giáp Trang 227