Page 140 - Cổ Nhi Tân Tiểu Truyện Danh Nhân Tôn Thất Thuyết
P. 140

cỏn Chài Chu^èí

                Cô em suy nghĩ một lát, rổi vui vẻ trả lời:

                -  Vì đại nghĩa, em không dám từ nan, nhưng để
           em vể thỉnh ý mẹ xem sao đã.

                Thấu nói:
                -  Chắc mẹ cũng chẳng ngán trở chúng ta đâu.

           Cô vể trình mẹ mọi sự đi.
                Tức thi cô ra vế, hỏi ý kiến bà thủ khoa.  Bà rất
           cảm động:

                -  Các con nhớ tinh cảnh cha con bị thảm hinh
           như  thế nào  thì  bây giờ tìm cách  rửa cho sạch hận,
           thời cơ đến thi cứ việc làm, còn phải hỏi gì nữa!

                -  Nhưng anh em chúng con chỉ băn khoăn, sợ
           lỡ ra mẹ bị liên luỵ thi khổ. Vả lại muốn thành công
           con phải lên Thái Nguyên, như vậy để mẹ ở nhà một
           mình vò võ, sao đành?

                -  ổ , con ông thủ khoa Vân Cốc mà lại nản lòng
           vi những việc nhỏ mọn ấy sao? Con hãy yên tâm mà
           lo việc lớn.
                Đêm hôm ẩy, bà lẳng lặng tự thắt cổ chết.

                Chôn  cất  mẹ  già  xong,  cô  lên  Thái  Nguyên,
           tìm gặp Đội Cấn và mấy hôm sau, nghiễm nhiên trở
           thành cô đội.

                Cô  đội  dần  dà  đứng  ra  bao  thẩu  cơm  tù  cơm
           lính, cốt để ra vào để lao dễ dàng.

                                   140
   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145