Page 59 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 59
để đi hát karaoke! Tôi đi cùng xe với ông đến khách sạn
Omni (nay là khách sạn Movempic) và hát một mạch
mấy tiếng đồng hồ. Cuộc phỏng vấn của tôi thật đặc biệt
và tôi biết ngay mình đã chạm tay vào giấc mơ trở thành
tổng giám đốc khách sạn mà mình hằng ấp ủ.
Hình như chưa một lần tôi phải làm báo cáo hoạt
động kinh doanh trên giấy trắng mực đen đúng nghĩa
với vai trò của một tổng giám đốc. Thay vào đó là những
buổi ăn cơm trưa nói chuyện thân mật, xen kẽ bởi những
tràn cười sảng khoái từ mấy mẩu chuyện tiếu lâm. Làm
việc với ông thật thoải mái nhưng tôi lại làm hết lòng hết
dạ, đó cũng là một nghệ thuật quản trị của ông.
Có lẽ một phần do ấn tượng với cách làm việc của ông
Paul Hồ mà trong suốt sự nghiệp quản trị của mình sau
này tôi luôn chủ trương giảm thiểu tối đa các buổi họp
và nếu có thì cũng thật nhẹ nhàng và tràn đầy tiếng cười.
Tôi cũng nhận ra rằng nhiều kiến thức mà tôi được học ở
trường đại học chẳng còn phù họp trong môi trường thực
tế. Trong đó thói quen viết dài, viết sâu đôi khi trở thành
vô nghĩa vì mọi việc cần phải được giải quyết nhanh gọn,
đi thẳng vào vấn đề.
Ông Paul Hồ đã ra đi một cách đột ngột sau một ccm
bạo bệnh tại bệnh viện Pháp Việt cách đây vài năm.
Đến thăm và nhìn ông ra đi lặng lẽ mà tôi không cầm
được nước mắt. Nhiều ngày sau đó tôi cứ suy nghĩ mãi
và cảm nhận nhiều hơn về sự phù du của một đời người.
Con người dù oanh liệt đến đâu nhưng khi nằm xuống
Trong cái rủi có cái may • 59