Page 49 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 49
Do đó, mỗi lần về Việt Nam thăm nhà là tôi cắm đầu
ngay vào việc tìm cách đổi mới, cải tiến cho nhà hàng
Thanh Niên của mẹ. Nào là thay đổi toàn bộ cái sân sỏi
hay bị ngập nước vào mùa mưa thành sân xi-măng và
gạch tàu, rồi thay đổi thực đon hay cách tổ chức, quản
lý các khâu bếp, bàn. Tôi chắc rằng cũng không ít lần sự
năng nổ, hăng say của tôi làm mẹ phải bực mình do cứ
“quậy” tung cả lên mà không phải lúc nào tôi cũng đúng.
Mô hình kinh doanh theo phưong thức nhượng quyền
thưong mại ỹranchise tôi cũng tò mò tìm hiểu từ những
ngày còn là sinh viên du học. Tôi quá ấn tượng vói triết
lý kinh doanh của nhượng quyền thưong mại, đó là một
người thành công (người nhượng quyền) giúp nhiều
người khác cùng thành công (ngưòi nhận nhượng quyền)
để cuối cùng tự giúp mình thành công hon (thưong hiệu
càng lớn mạnh). Trong cuốn sổ tay mà tôi lưu giữ nhiều
năm sau khi về Việt Nam vẫn còn những ghi chú mà
nhiều khi đọc lại tôi không khỏi mỉm cười. Không ngờ
những suy nghĩ, ghi chép đó lại giúp tôi rất nhiều, nếu
không muốn nói là đóng góp một phần quan trọng trong
sự nghiệp kinh doanh của mình sau này. ^
Tôi phát hiện ra rằng những suy nghĩ, ý tưởng của
mình cũng giống như các hạt giống - chúng cần được
chọn lọc, được gieo xuống đất và cần thòi gian để lớn
dần. Khái niệm này giúp tôi có sự bình tâm hon trong
quá trình học tập cũng như trong công việc sau này. Tôi
không bao giờ gượng ép trí nhớ và trí thông minh của
T h a i n g h é n ý tư ở n g k in h d o a n h • 49