Page 35 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 35
Hôm đó khi còn làm tiếp tân đêm tại khách sạn Đệ
Nhất, lúc mới vào ca lúc 1 Oh khuya tôi tình cờ phát hiện
một túi xách do ai đó để quên lại trên ghế sa-lông của tiền
sảnh. Tôi thấy túi xách này nặng một cách bất thường
nên mở ra xem thử, và không thể tin nổi là bên trong đầy
vàng! Lần đầu tiên trong đời tôi thấy các thỏi vàng bốn
số 9 bóng loáng của Thụy Sỹ, mỗi thỏi nặng 1 kí-lô. Tổng
cộng là 5 kí-lô vàng.
Một con người khác trong tôi bỗng xuất hiện. Con
người này nghĩ là sô vàng mà khách hàng bỏ roi là của
“ông trời” muốn tặng cho mình. Tại sao chính tôi là
người nhặt được mà không phải ai khác. Với số vàng
này, tôi có thể tự thưởng ngay cho mình một một cây
vợt tennis mới, một chiếc xe gắn máy mới, thậm chí
một cái nhà cũng không hết tiền. Và chắc chắn là tôi
không cần phải đi làm kiếm tiền nữa vì đã lột xác tức thì
từ một thanh niên tay trắng thành một người giàu có.
Nghĩ đến đó mà lòng tôi rạo rực, chỉ muốn nhấc điện
thoại lên gọi ngay cho người nhà đến để mang số vàng
này đi ngay trong đêm.
Nhưng con người còn lại trong tôi thì đang tưởng
tượng cảnh người mất của phải khổ sở như thế nào khi
đột ngột mất đi một tài sản khổng lồ như vậy, có khi còn
tan nhà nát cửa. Con người này biết rõ số vàng này không
thuộc về mình. Suốt đêm tôi không tài nào chọp mắt vì
hai con người trong tôi tranh đấu với nhau quyết liệt để
cuối cùng phần thắng nghiêng về con người mà tôi có thể
Trường Đại học Tây Sydney ■ 35