Page 34 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 34
nào để đi như tôi là trụ lại trường. Chúng tôi trở thành
tình nguyện viên đứng ra giúp đỡ các gia đình vừa thoát
khỏi khu cháy rừng không có noi nưoug tựa. Công việc
chủ yếu là hướng dẫn họ chỗ ăn nghỉ dã chiến được sắp
xếp nhanh trong khuôn viên của trường, cũng như bất cứ
việc gì mà trong khả năng mình có thể làm được. Hành
động này của chúng tôi không ngờ sau đó được thầy hiệu
trưởng tuyên dưong rất trân trọng làm tôi cảm thấy tự
hào vô cùng, tuy rằng tôi là người hùng 'bất đắc dĩ’ thì
đúng hon. Tôi vẫn còn trân trọng lưu giữ lá thư mà thầy
hiệu trưởng viết riêng cho tôi để làm kỷ niệm thời nội trú.
Lá thư của thầy hiệu trưởng làm tôi liên tưởng đến
chuyện tôi lượm được vàng và hoàn trả lại cho khách
thời còn làm nhân viên tiếp tân ca đêm ở Khách sạn Đệ
Nhất. Tôi luôn tự hào về hành động của mình nhưng
cũng không khỏi tự hỏi là tại sao ban giám đốc khách sạn
lúc đó đã không viết được một lá thư tưong tự để khen
ngợi và động viên tinh thần nhân viên. Nói như thế có
vẻ như thiên về chủ nghĩa cá nhân nhưng tôi không nghĩ
vậy. Tâm lý con người có đặc điểm là khi được người khác
nghĩ tốt về mình (mà đặc biệt là từ sếp) thì bản thân sẽ
cảm thấy vui vẻ hon, yêu đời hơn và làm việc tốt hon.
Suy cho cùng, mọi người nỗ lực làm việc cũng là để được
người khác đánh giá cao, khen ngọi xứng đáng. Nhung
đó không phải là lý do tôi muốn kể lại câu chuyện trả lại
của bỏ rơi của mình, mà chính là sự đấu tranh giữa cái
tốt và cái xấu xảy ra trong chính con người của tôi.
34 • Bầu trời không chl có màu xanh