Page 68 - Bí Mật Tháp Vẵn Xương
P. 68
co ngươi Jai Duon ơ lang »m u Ke, nuyẹn m ư ơng iNnon, DOI
thuyền qua bến, trông thấy thằng bé nhẵn nhụi, ăn cắp đem
xuống thuyền đi mất.
Bà kia tìm con đâu cũng không thây tưởng là chết đuối
dưới sông rồi, sầu thảm không biết ngần nào.
Người lái buôn từ khi đem đứa bé về, yêu mến lắm, khi
mới lớn lên, Um thầy cho di học. Giáp Hải - lên dứa bé - học
hành tấn Lới, vân chương hay nhất trong lảng. Đến năm ba
mươi hai tuổi, thi đỗ Trạng nguyên.
Hôm vinh qui về làng, phải phục dịch khó nhọc, có người
biết nguyên ủy ông ấy, bảo riêng với nhau:
- Không biêl người ở xứ nào đến đây làm khố dân ta thế
này !
Giáp Hải nghe lỏm được câu ấy, không biết vì cớ ra sao.
Một hôm, xét xem các mồ mả tổ tiên, thì không có ngôi nào
đáng phát Trạng nguyên, trong bụng hồ nghi lắm. Nhân mới
hỏi những người quen thuộc, có người biết chuyện nói với ông
ây. Giáp Hải mới đến tận làng Công Luận dò xem, thì thấy
có bà cụ già ngoài bảy mươi tuổi, bán hàng bên cạnh đường,
trông ra tình cảnh khốn đôn lắm.
Giáp Hải sai người vào hỏi rằng:
- Bà cụ kia có chồng con gì không, sao mà khôn khó một
thân một mình đến thế?
Bà cụ nói:
- Tói là người ở làng này, khi xưa có sinh được một mụn
con trai, đã bốn, năm tuổi, chơi với trẻ con ở bờ sông, rồi
không biêt nó lạc đi đâu mất. Bây giờ chỉ một thân, không
biêt nương cậy vào ai, tình cảnh sầu thảm, nói ra không xiết.
Giáp Hải dộ là mẹ mình, mới sai người bảo rằng:
66