Page 204 - 4 Phong Cách Bán Hàng
P. 204

208                                                                                                                                                               4 PHONG CÁCH eÁN HÀNỠ



                                                                                                                                                                                                                                            -
                                                                                                                                                                                                                                            - *■
                                                                                                                                                                                            _-l—- I ■ ■
                                                                  . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _  .. . . . . . . . . . .  . . .. . . . . . _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _  . . . _ _ _ _ _  . _ _ _ _ _  .. . . . . . . . _ _  ._ _  _ _ _    -   l _    L J _ _ _ _ L     - ■ m   .l   l  ............    1  - - - - - -     -     --------- - - - -    -—  ■



                                               đều phải làm thê' khi chai bóng chày và cháu cũng vậy. Tuy





                                              nhiên,  các  anh của cháu đều bán hàng rất giỏi.  Cháu không






                                               thích  công  việc  này,  và  cháu  không  thể đợi  đến  khi  bị  mẹ





                                               mắng lúc 5 giờ."







                                                           Trong khi đó, cô bé hương đạo sinh vẫn đang bận rộn với






                                              những vị khách ra vào cửa hàng.






                                                           Sarah  thực  sự  thông  cảm  với  cậu bé:  "Cháu  biết  không,






                                               hôm nay cô sẽ mua hai hộp/'








                                                           "Vâng ạ", cậu bé đáp và lặp lại công việc quen thuộc - đưa





                                               kẹo và nhận tiền - một cách chán nản.  "Anh trai cháu bảo là


                                                     9                               V                                         •


                                               việc này rât dễ và cháu đã tin anh ấy.  Nhưng cháu sẽ không






                                               giói thiệu với tâ't cả những người qua đường như cô ấy đang





                                               làm  đâu"  và cậu bé chỉ tay sang cô bé hướng đạo  sinh:  "Dù






                                               sao đi nữa, cháu nghĩ là họ không muôn mua kẹo và cháu chỉ





                                               thích chơi bóng chày thôi. Cháu ghét công việc này."








                                                           Sarah đáp:  "ừ, cô hiểu cháu muôri nói gì."  Khi quay sang






                                               bên  phải,  cô  thây  Steve  đang  nhìn  qua  một  ô  cửa  sổ  ngay





                                               cạnh cửa chính của siêu thị. Ông gật đầu và thoáng mỉm cươi.








                                                            Sarah  quay  lại  nhìn  cậu  bé  và  nhận  ra  cô  đang  thấy






                                               chính  mình.  Cô  hiểu  rằng  những  gì  cậu  bán  được  trong





                                               ngày  hôm  nay  hoàn  toàn  là  do  may  mắn,  nhờ  những  vị






                                               khách  ngâu  nhiên  đi  qua  và  cảm  thông  với  cậu  bé  giông





                                               như cô.  Nếu cậu không sẵn sàng làm những việc cần làm để






                                               bán  được  hàng  thì  dĩ nhiên,  sẽ  chẳng  có  gì  tốt đẹp  đến  cả.





                                               Cô  cũng  biết  rằng  cậu  bé  không  hề  có  ý  định  thay  đổi  để






                                               bán được một vài hộp kẹo.






                                                           Cô nghĩ: "Điều đó quá khổ sở đôĩ vói cậu bé."
   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208   209