Page 67 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 67
con khán giả mến mộ và nhờ vậy mà vượt qua nhiều khó khăn trước
sự săn đuổi của giới cầm quyển. Anh Hoàng vốn đã đậu bâng sơ học
và từng học ở College Mỹ Tho. Anh Hoàng dịch báo tiếng Pháp như
Tiếng chuông rè của Nguyên An Ninh, giới thiệu rộng rãi trong đảng
viên để làm tài liệu vận động cách mạng.
Thơ gởi về nhà rổi mà lòng cứ suy đi nghĩ lại. Chuyện trò với nhiều
anh chị, và được anh chị đi trước khuyên bảo: “Đợi cách mạng thành
công mới tính đến chuyện hôn nhân là không thực tế. Cách mạng là
chuyện lầu dài, độc lập rồi mới xây dựng gia đình, chưa hẳn đúng. Là
con người, chuyện vỢ chồng là đương nhiên, đầu có phải thần thánh
gì mà cữ kiêng được”. Nhưng do chưa thông chuyện này cho lắm, nên
cứ thủ kế “hoãn binh”...
Vào thời điểm lúa chín, độ khoảng tháng mười một âm lịch năm
1939 tôi quyết định trở về gặp má. Đã hơn hai năm rồi, ít khi liên
lạc với gia đình có do bận rộn, đi nhiều nơi, dừng chân nhiều chỗ,
nhưng chính là muốn tránh cho gia đình không bị liên lụy, khi mình
gặp bất trắc.
Gia đình phải tránh né không còn ở Mỹ Quới được nữa, nên phải
về Láng Tròn (tỉnh Bạc Liêu) ở nhà chị Ba tôi.
Trên đường về, hơn bất cứ lấn nào tôi thấy nôn nóng sớm đưỢc gặp
lại má. Hôm ra đi có chị Tư Ngoạt để chuyện trò, còn bầy giờ chỉ một
mình, chẳng biết tầm sự cùng ai. Ngồi trên xe, nhìn cảnh vật chạy thụt
lùi bỏ lại sau lưng từng đoạn sông, từng ngã tư, ngã năm, qua những
xóm làng heo hút, tự nhiên tôi cảm thấy buồn, tự hỏi: biết đến bao giờ
dân mình mới được sướng vui hạnh phúc? Bao giờ những mái trường
làng mới đưỢc mọc lên trong thôn xóm? Và tôi lại nghĩ vể các bước
công tác sắp tới. Cảm nhận mình có trách nhiệm nặng hơn trước nỗi
khổ đau của bà con xứ sở.
Bỗng chốc, xa xa đã hiện ra hình ảnh xóm làng, ở đó có căn nhà chị
Ba tôi. Tôi không kểm được hồi họp, cứ tưởng như xe chạy chậm lại.
Vừa bước vào nhà đã gặp má. Má ôm chặt tôi, còn tôi ngả đẩu vào
vai má, nghe rõ tiếng thở xúc động dồn dập. Gần đủ mặt anh chị em,
66 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ