Page 61 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 61

nạn. Chúng tôi cố gắng nâng cao hiểu biết chính trị cho chị em và bà
        con, khi cán thì vận động, tập hỢp chị em kịp thời.

           Gầy dựng cơ sở nơi này xong, tôi đi tiếp nơi khác, đâu đáu cũng
        có cốt cán. ở  làng Phước Hậu tôi tổ chức đưỢc hai cơ sở là ông Sáu
        Hĩnh và ông Hai Chấp; qua Bến Đáy tôi gặp và giác ngộ chị Hên, chị
        Vẹn rồi lập Chi hội phụ nữ, giao hai chị phụ trách. Khi về Bến Giá tôi
        ở nhà ông Tư Mô, ông có người con trai là Ba Ngượt bí thơ quận ủy
        Cầu Ngang. Anh Ngượt thường đi công tác vắng nhà nên có nhờ tôi
        dìu dắt các em của anh là Sáu Trầm, Bảy Thưởng và cô em gái út. Nhờ
        ở ngay trong nhà có điểu kiện gán gũi giúp đỡ nên sau một thời gian
        cả ba người đều được giác ngộ có cảm tình với cách mạng.
           Lúc nào vể công tác ở Cầu Ngang tôi cũng ở nhà ông bà Hai Lộng
        vì nhà làm ăn, kẻ địch ít để ý. Gia đình trồng nhiều dưa hấu và trổng
        cả thuốc lá. Tôi tham gia mọi việc như người trong nhà. Ngoài việc
        chỉ đạo các địa phương hoạt động tôi thường vận động đấu tranh bảo

        vệ quyển lợi hằng ngày của bà con và thắt chặt tình làng nghĩa xóm.
        Cùng với các đồng chí trong chi bộ tại chỗ, chúng tôi bổi dưỡng, tạo
        điểu kiện cho các con của ông bà quen dẩn với công tác, và lần lượt
        từ Ba Dương, Tư Huy, Năm Mão, Sáu Xuất, Bảy Nga đến Mười Rùa...
        sau này đểu trở thành đảng viên, cán bộ của Đảng.
           Sau khi đưỢc bầu vào Tỉnh ủy Trà Vinh, tôi thường về tỉnh họp. Có
        lần trở lại địa phương, đồng chí Bảy Lê vể cùng. Hai chúng tôi phối
        hỢp làm việc rất ăn ý. Một ngày vào tháng ba ầm lịch, lúc ba giờ sáng,
        cả nhà ai cũng dốc sức làm việc, vì đang trong thời vụ thuốc lá. Người
        xắc thuốc, người lo xếp bánh thuốc lên liếp tre để phơi, thình lình lính
        kéo tới bao vây nhà, xông vào bắt tôi và Bảy Lê. Tuy hai chúng tôi có
        đủ giấy tờ hỢp lệ nhưng vẫn cứ bị chúng bắt, cho rẳng chúng tôi làm
        “quốc sự”, biết chắc không phải người vùng này. Tội nghiệp bà Hai
        Lộng, cứ bám riết mấy người lính đang bắt giải chúng tôi đi, năn nỉ
        xin thả chúng tôi. Tôi cũng cố sức thuyết phục họ “hai chị em tôi là
        con gái, biết gì đâu mà nói làm quốc sự. Nhà chúng tôi ở ngay thị xã,
        không tin các anh cứ về đó mà coi. Là cháu của ông bà Hai nên lâu lâu
        chúng tôi về thăm, mong mấy anh thông cảm!”.


        60  HỔI ữc NGÔ THỊ HUỆ
   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66